Bên ngoài núi, Thương Lan Võ Thần im lặng quan sát, ánh mắt dán chặt vào đỉnh núi.
Chướng khí dày đặc, các loại đá kỳ dị nhiều đến nỗi ông ta không thể phát hiện ra sự hiện diện của Lâm Chính.
“Đại nhân, tất cả đều đã vào vị trí, Thái Thiên Võ Thần đại nhân đã kích hoạt Trọng Thiên Trận, nếu Ám Thiên Võ Thần quả thực ở trong núi thì sẽ chết chắc!”
Một gã cấp dưới vội vã chạy tới, ôm quyền cung kính báo cáo.
"Rất tốt!"
Thương Lan Võ Thần nheo mắt: "Nghe đây, nếu Ám Thiên Võ Thần xuất hiện thì hãy nghĩ biện pháp dụ ông ta đến chỗ Thái Thiên Võ Thần”.
“Đại nhân muốn lợi dụng Trọng Thiên Trận để giết Ám Thiên Võ Thần sao?
Advertisement
"Chỉ một Trọng Thiên Trận đã muốn giết Ám Thiên ư? Cậu quá ngây thơ rồi!"
Thương Lan Võ Thần khịt mũi: "Tôi chỉ là đang bảo toàn thể lực, chuẩn bị cho tình huống bất thường, nếu Thái Thiên Võ Thần và Ám Thiên Võ Thần có thể đấu đá nhau đến mức hai bên đều bị thương thì tôi sẽ ngư ông đắc lợi, như vậy chẳng phải sẽ tốt hơn sao?"
"Đại nhân anh minh!”
Ánh mắt của gã cấp dưới sáng lên, ngay lập tức ôm quyền thán phục.
Advertisement
"Nghe đây, phải bố trí binh lực trọng yếu của chúng ta ở nơi này kết hợp nhiều trận pháp, khi Thái Thiên Võ Thần kích hoạt Trọng Thiên Trận, chúng ta sẽ bày mấy trận pháp lợi hại hơn Trọng Thiên Trận, khiến Ám Thiên Võ Thần cũng không dám tới gần chúng ta!"
Thương Lan Võ Thần nghiêm khắc ra lệnh.
“Vâng, đại nhân!”
Gã cấp dưới ôm quyền đáp lại, nhưng dường như lại nghĩ tới điều gì đó, vội vàng mở miệng hỏi: "Đại nhân, nếu Ám Thiên Võ Thần chạy về phía cô chủ và cậu chủ Vũ bên kia thì nên làm thế nào cho phải?”
"Yên tâm, tôi đã báo bọn họ rồi, nếu Ám Thiên Võ Thần chạy về phía khu vực đó thì bọn họ lập tức sẽ dẫn dụ ông ta đến chỗ Thái Thiên Võ Thần, đẩy mối họa này sang chỗ Thái Thiên!"
Thương Lan Võ Thần híp mắt: "Hôm nay, tôi sẽ đánh bại hai Võ Thần, trở thành người mạnh nhất trong bảy Võ Thần!"
“Chúc mừng đại nhân bước lên vị trí chí tôn!”
Cấp dưới vội vàng hô to.
Trong khi đó, ở phía bắc.
Lệnh Hồ Vũ sắp xếp người của mình ở các ngã tư, sau khi bố trí các bảo vật để dựng xong trận pháp mới thở phào nhẹ nhõm.
"Cậu chủ, chỉ dựa vào người của gia tộc chúng ta có thể ngăn cản Ám Thiên Võ Thần sao?"
Một người của thế gia Lệnh Hồ tỏ vẻ lo lắng đi tới, dè dặt hỏi.
"Sao vậy? Sợ rồi à?"
Lệnh Hồ Vũ thản nhiên hỏi.
"Đại nhân, dù sao ông ta cũng là Võ Thần, rắn chết vẫn còn độc, cho dù ông ta có bị thương chỉ e chúng ta cũng không phải là đối thủ của ông ta”.
Người đó lo lắng nói.
"Không cần lo lắng, người của Thái Thiên Võ Thần cách chúng ta không xa mấy, nếu Ám Thiên Võ Thần tiến hành phá vòng vây lao về phía chúng ta, Thái Thiên Võ Thần nhất định sẽ lập tức tới tiếp viện, chúng ta chỉ cần giữ chân đối phương một lát là được”.
Lệnh Hồ Vũ cười nói.
Người đó nghe thấy thế lặng lẽ gật đầu.
“Nếu anh nghĩ vậy thì thế gia Lệnh Hồ này cách ngày toàn tộc bị diệt cũng chẳng xa nữa đâu!”
Ngay sau đó, một giọng nói thờ ơ vang lên.
Lệnh Hồ Vũ giật mình nhìn sang, chỉ thấy một cô gái mặc đồ đỏ đang đứng trên đỉnh núi gần đó, không biết xuất hiện từ lúc nào.
"Sao cô lại đến đây?"
Lệnh Hồ Vũ lắp bắp kinh hãi, cảm thấy khó có thể tin nổi.
"Tôi tới xem tên ngu ngốc nhà anh chuẩn bị đến đâu rồi”.
Cô gái áo đỏ nhìn lướt qua hiện trường, sau đó lắc đầu liên tục: "Có vẻ như anh vẫn chưa hiểu tình hình hiện tại, thật ngu ngốc!"
"Ý cô là sao?"
Lệnh Hồ Vũ cực kỳ không vui, lạnh lùng hỏi.
"Sao hả? Ngay cả việc này cũng không nghĩ ra sao?"
Cô gái áo đỏ lắc đầu, mặt vô cảm nói: "Anh có biết bây giờ chúng ta đang đối mặt với ai không?”
“Ám Thiên Võ Thần, sao vậy?"
“Ngu hết thuốc chữa!”
Trong mắt cô gái áo đỏ ánh lên tia thất vọng.
Cô ta đã bắt đầu nghi ngờ mình chọn Lệnh Hồ Vũ rốt cuộc có phải là hành động đúng đắn hay không.
"Tôi nói cho anh biết, không chỉ riêng Ám Thiên Võ Thần, còn có Thương Lan Võ Thần và Thái Thiên Võ Thần, thứ chúng ta đang đối mặt chính là trận chiến của các Võ Thần, hiểu chưa?"