Ám Thiên Võ Thần giống như cỗ máy giết chóc vô tình, một đường chém giết.
Người của phủ Thương Lan và Thái Thiên Võ Thần đều không thể chống đỡ.
Thái Thiên Võ Thần dìu Thương Lan Võ Thần muốn bỏ chạy, nhưng Diệp Viêm ở bên kia đã xông tới lần nữa.
Đúng như cô gái áo đỏ nói, trông hắn có vẻ không bị ảnh hưởng gì. Mặc dù lồng ngực xuất hiện một lỗ kiếm, máu ồ ạt chảy ra, nhưng cả người giống như không có chuyện gì.
Ngay cả Ám Minh Nguyệt ở cạnh cũng nhìn mà líu lưỡi.
Diệp Viêm không nhiều lời, cầm kiếm Bạch Cốt xông về phía Thương Lan Võ Thần.
Thương Lan Võ Thần trúng Thiên Tà Âm Độc không thể sử dụng sức mạnh phi thăng, nếu không, ông ta sẽ chết càng nhanh.
“Tên khốn! Mày dám?”.
Thái Thiên Võ Thần nổi giận, dùng cánh tay còn lại đánh từ xa.
Advertisement
Vẻ mặt Diệp Viêm căng thẳng, mấy cánh tay đưa ngang người phòng ngự.
Ầm ầm!
Tiếng nổ lớn vang lên.
Cánh tay Diệp Viêm nổ nát bét, giống như thuốc nổ C4 nổ trước mặt hắn.
Nhưng hắn không cảm thấy đau đớn, mấy cánh tay đứt vẫn có thể hành động. Hắn lao về phía trước, đến gần Thái Thiên, cánh tay đứt lộ ra gai xương sắc bén cắt về phía Thái Thiên.
Thái Thiên kinh hãi, lập tức gào lên.
Sức mạnh đáng sợ toả ra từ trên người ông ta, ý đồ đẩy lùi Diệp Viêm.
Advertisement
Nhưng một giây sau.
Phụt!
Cánh tay còn lại của Thái Thiên cũng bị Diệp Viêm chém đứt.
Mặc dù Diệp Viêm bị đẩy lùi lần nữa, mình đầy thương tích, trông vô cùng ghê rợn, cứ như ác ma, nhưng hắn lại cười thành tiếng.
Mục đích của hắn đã đạt được.
Những vết thương này không tính là gì.
“Võ Thần đại nhân!”.
Những người còn lại thấy Thái Thiên bị chém đứt hai cánh tay, cất tiếng gọi đau khổ.
Thương Lan Võ Thần cũng bất lực nhìn Thái Thiên, trên mặt tràn ngập sự bi thương.
Thái Thiên không còn sức chiến đấu, Thương Lan trúng kịch độc.
Đồng nghĩa hai vị Võ Thần đã không còn sức phản kháng.
“Anh Diệp, vì sao không giết luôn bọn họ?”.
Ám Minh Nguyệt hoàn hồn lại, vội vàng hỏi.
“Giết giết bọn họ không phải mục tiêu cuối cùng, mục tiêu của chúng ta là thân xác của bọn họ!”.
Diệp Viêm cười nhạt: “Muốn ghép nối thân xác của bọn họ thì khi bọn họ còn sống mới là thời cơ tuyệt nhất. Bố cô và tôi đều nhắm đến cơ thể võ thần, hôm nay là lúc thực hiện!”.
Nghe xong, tất cả mọi người đều kinh hãi.
Chẳng trách Ám Thiên Võ Thần và Diệp Viêm đều không tấn công chỗ hiểm yếu của hai người, hóa ra bọn họ muốn dung hợp xác thân của Thương Lan Võ Thần và Thái Thiên Võ Thần vào cơ thể mình!
“Tôi cứ tưởng tôi đã đủ ác độc hèn hạ, thâm hiểm không từ thủ đoạn, nhưng so với cậu tôi còn cao thượng hơn nhiều!”.
Thương Lan Võ Thần thở hổn hển, lạnh lùng nhìn Diệp Viêm: “Là ai dạy cậu thủ đoạn đi ngược với luân thường đạo lý như vậy?”.
“Cần gì phải hỏi nhiều, giống như Ám Thiên đại nhân nói, các người sẽ không chết, các người sẽ sống mãi trong cơ thể của chúng tôi!”.
Diệp Viêm cười nhàn nhạt, ánh mắt toát ra sự cuồng nhiệt, bước từng bước về phía hai người.
Hai người không nói tiếng nào.
Những người còn lại cũng không còn sức phản kháng, tất cả nép sát bên cạnh hai vị Võ Thần, sợ hãi nhìn Diệp Viêm và Ám Thiên Võ Thần đi về phía bọn họ.
“Thái Thiên, ông có cam tâm không?”.
Thương Lan Võ Thần hít sâu một hơi, hỏi.
“Cam tâm? Sao có thể cam tâm được? Nhưng đến lúc này rồi, chúng ta không thể thay đổi gì được nữa”.
Trong mắt Thái Thiên Võ Thần tràn đầy phẫn hận và oán giận.
“Nếu đã như vậy thì tự hủy thân xác, khiến bọn họ không thể đạt được mục đích!”.
Thương Lan Võ Thần nói.
“Ha ha ha, tôi cũng đang có ý này!”.
Thái Thiên Võ Thần cười lớn.
Dứt lời, trong cơ thể hai người dâng lên một luồng sức mạnh cuồng bạo.
Diệp Viêm đanh mặt, hô lên: “Ám Thiên đại nhân, ngăn bọn họ lại!”.
“Yên tâm, có tôi ở đây, bọn họ không tự nổ được đâu!”.
Ám Thiên Võ Thần lạnh lùng nói, sau đó một làn gió tà nổi lên, dòng khí đen nhánh thổi tới hai người.
“Không hay, là Âm Châm!”.
“Chặn số Âm Châm đó lại!”.
Thái Thiên Võ Thần gào lên.
Bọn họ vội vàng vung kiếm, điên cuồng huơ múa trong gió tà.
Nhưng không có tác dụng gì.
Trong gió tà, những cây châm khí do khí đen ngưng tụ thành đâm xuyên cơ thể bọn họ.
Chỉ trong chốc lát, máu thịt bọn họ đã tan ra, lập tức biến mất.
Thương Lan Võ Thần và Thái Thiên Võ Thần cũng bị số Âm Châm này đánh trúng, cơ thể bắt đầu cứng đờ, mất đi tri giác, ngã ngồi xuống đất, không thể động đậy.
“Tốt lắm, tiết kiệm được thuốc tê!”.
Diệp Viêm cười nhạt, lấy một thanh Cốt Đao trắng toát từ trên người ra, nói: “Ám Thiên đại nhân, chúng ta có thể bắt đầu rồi!”.
Hắn nói xong thì đi về phía Thương Lan Võ Thần.
Nhưng một giây sau, một con lốc xoáy đen kịt quét tới trước mặt hắn.
Diệp Viêm dừng bước, nhíu mày nhìn sang Ám Thiên Võ Thần.