“Ám Thiên đại nhân, không phải đã nói trước chúng ta mỗi người một vị sao? Chẳng lẽ ông muốn một mình ăn máu thịt của cả hai vị Võ Thần?”.
“Tôi phải nói ông biết, độ mạnh của cơ thể ông hiện nay không thể cấy máu thịt của cả hai vị Võ Thần hoàn hảo. Nếu làm như vậy, cơ thể ông sẽ nứt toác, tốt nhất ông hãy suy nghĩ kỹ”.
Vẻ mặt Diệp Viêm bình tĩnh.
Hắn không sợ Ám Thiên Võ Thần ăn một mình, bởi vì ông ta không có khả năng lớn như vậy, không thể ăn hết được.
Ám Thiên Võ Thần lại lắc đầu.
“Yên tâm, tôi sẽ chia phần cho cậu, nhưng phải để tôi chọn xong rồi hẵng nói, biết chưa?”.
Advertisement
Diệp Viêm nghiêm ánh mắt, không nói gì.
Rất rõ ràng, Ám Thiên Võ Thần muốn ưu tiên chọn cơ quan và máu thịt tốt nhất, những thứ còn lại mới thuộc về Diệp Viêm.
Cho dù Diệp Viêm không hài lòng, hắn cũng không phản đối.
Bởi vì hắn biết Ám Thiên Võ Thần của hiện tại cũng rất khó để đối phó.
Ám Minh Nguyệt nhìn bố mình với vẻ mặt phức tạp.
Cô ta hi vọng bố mình mạnh hơn, nhưng cô ta không biết cứ như vậy thì người trước mặt có còn là bố mình hay không…
Advertisement
“Thái Thiên, ông không ngờ tới phải không? Chúng ta được gọi là Võ Thần, được người của long mạch dưới lòng đất coi như thần linh, vậy mà có ngày lại bị người ta chọn lựa như mua thịt…”.
Thương Lan Võ Thần nói bằng giọng yếu ớt, ánh mắt tràn đầy bi thương.
“Đáng hận! Đáng buồn! Đáng ghét!”.
Thái Thiên Võ Thần điên cuồng gào lên, muốn điều khiển cơ thể phản công.
Nhưng ông ta có cố gắng thế nào cũng vô dụng.
Âm Châm đã phong tỏa huyệt vị của bọn họ, ngăn chặn tất cả khí mạch.
Chưa nói bọn họ có thể tránh thoát không, cho dù có tránh thoát cũng không thể thoát khỏi lòng bàn tay của Diệp Viêm và Ám Thiên Võ Thần.
Cao thủ của phủ Thương Lan và Thái Thiên Võ Thần đều bị đám người Ám Thiên Võ Thần giết chết.
Chỉ còn lại tâm phúc quỳ trước mặt Thương Lan và Thái Thiên, nước mắt ròng ròng, đầy vẻ tuyệt vọng.
Thương Lan Võ Thần nhìn vài người còn lại trong tộc ở cạnh mình, hít sâu một hơi, dùng giọng yếu ớt nói: “Ám Thiên, chuyện đã đến nước này tôi không còn gì để nói, ông muốn chém muốn giết tôi thế nào là chuyện của ông. Nhưng trước khi chết, tôi có một thỉnh cầu hi vọng ông có thể đồng ý với tôi…”.
“Nói”.
“Những người trong tộc của tôi… có thể thả họ đi không?”.
Giọng nói của Thương Lan Võ Thần vô cùng khẩn thiết.
Nhưng Ám Thiên Võ Thần không hề do dự lắc đầu.
“Tôi không những không tha cho bọn họ mà còn sẽ đích thân đến Long Tâm Thành diệt sạch toàn tộc Thương Lan!”.
“Ông nói cái gì?”.
Thương Lan Võ Thần đỏ hai mắt, sốt ruột ngồi không yên.
Nhưng cơ thể ông ta lại không thể di chuyển.
“Trừ cỏ không trừ tận gốc hậu họa khôn cùng, chẳng lẽ ông bảo tôi để người trong tộc ông sống sót, sau này đến trả thù tôi sao?”.
Ám Thiên Võ Thần lạnh giọng đáp.
Trong mắt Thương Lan Võ Thần tràn ngập thù hận vô tận.
Nhưng ông ta biết mình không thể nào trả thù được nữa.
“Kết thúc đi!”.
Ám Thiên Võ Thần túm lấy một người trong tộc Thương Lan, mấy cánh tay tóm lấy cơ thể và tay chân người đó, sau đó xé ra.
Người đó lập tức bị ngũ mã phanh thây.
Ám Thiên Võ Thần rút hết toàn bộ khí mạch trong cơ thể người đó ra, giống như đầu bếp làm thịt, dù cơ thể người đó đã nát bấy nhưng khí mạch không bị hư hại.
Ám Thiên Võ Thần cầm khí mạch, bước từng bước về phía Thương Lan Võ Thần.
Số khí mạch này là thứ quan trọng duy trì mệnh mạch của Thương Lan Võ Thần, giống như ống truyền dịch.
Đợi lúc nữa ông ta phân giải Thương Lan Võ Thần hoàn toàn mà không để ông ta chết.
Nhìn Ám Thiên Võ Thần bước từng bước tới, Thương Lan và Thái Thiên đều nhắm mắt lại, hoàn toàn cam chịu số phận.
Đám người Ám Minh Nguyệt, Diệp Viêm đứng một bên yên lặng quan sát.
“Đi thôi!”.
Cô gái áo đỏ ở phía xa liếc nhìn Lệnh Hồ Vũ đang ngơ ngác và chấn động, lặng lẽ nói một câu, quay người định đi.
Trong lúc nguy cấp, bỗng có một nhóm người đi về phía Ám Thiên Võ Thần.
“Ồ?”.
Cô gái áo đỏ sửng sốt, quay đầu nhìn sang.
“Là anh ta?”.
Ám Minh Nguyệt cũng nhìn sang.
Diệp Viêm sửng sốt, sau đó khóe miệng giương cao: “Mày lại đến tìm chết? Nực cười!”.