Nhan Khả Nhi lầm bầm, trong mắt hiện lên vẻ hoang mang, rõ ràng là cô chưa từng nghe thấy cái tên này bao giờ.
Ngược lại những người đuổi phía sau cô, ai ai cũng dừng bước, sợ hãi nhìn người này.
Đùa sao.
Một kẻ nhảy xuống từ khoảng cách mấy chục mét mà vẫn chẳng hề hấn gì, đây chẳng phải quái vật thì cũng là kẻ học võ, mà đã là người học võ… thì cũng không phải người học võ bình thường!
Mấy võ sĩ đứng bên Lưu Cảnh Pha mặt ai cũng nghiêm trọng, những kẻ khác thì rút súng ra, nhắm vào người này.
Bọn chúng như đón đầu kẻ địch mạch.
Người dân trong thôn nhìn thấy hành động của đám Lưu Cảnh Pha lập tức hiểu vị khách không mời mà đến này không phải đồng bọn của Lưu Cảnh Pha.
Chiếc máy bay trực thăng từ từ hạ xuống.
Mấy người đàn ông mặc vest đi xuống, đi theo đến sau lưng Lâm Chính, không nói lời nào.
Còn về phía Lưu Cảnh Pha, họ chẳng thèm liếc mắt nhìn.
Kiêu căng quá! Không coi cậu chủ ra gì?
Người của Lưu Cảnh Pha âm thầm tức giận.
Nhưng Lâm Chính chẳng thèm quan tâm, chỉ nhìn Nhan Khả Nhi hỏi: "Rốt cuộc cô có phải Nhan Khả Nhi truyền nhân của Nam Dược Hoàng không?"
Giọng nói này khiến Nhan Khả Nhi đang sững sờ chợt hoàn hồn.
Cô ấy ngẩng đầu, run rẩy nói: "Đúng, đúng vậy… anh tìm tôi có việc gì?"
"Tôi nghe nói cô có một giọt Lạc Linh Huyết, còn có Sâm Hoàng tổ truyền, tôi hy vọng cô có thể đưa nó cho tôi! Vì thứ này sẽ khiến cô rước họa vào thân, cô không thể bảo vệ cho nó, cô đưa cho tôi, tôi sẽ cho người dân trong thôn bất cứ thứ gì mọi người muốn. Cô cũng tránh được tai họa, thế nào?", Lâm Chính nói.
Nhan Khả Nhi sững sờ, tuy nhiên không đợi cô ấy lên tiếng, người dân trong thôn đứng sau cô ấy đã thét lên.
"Thưa cậu, Sâm Hoàng và Lạc Linh Huyết đều bị tên súc sinh Lưu Cảnh Pha cướp mất rồi! Nếu cậu muốn thứ này thì phải tìm tên Lưu Cảnh Pha kia!"
Người nói ra câu này chính là người phụ nữ kia.
Mà vừa dứt lời, Nhan Khả Nhi cũng hoàn hồn.
Đúng vậy.
Người này nếu đã đến vì hai thứ kia, tại sao không để họ đánh nhau? Hơn nữa người này có vẻ cũng không phải loại tốt lành gì, cứ để anh đối phó với Lưu Cảnh Pha!
Nhan Khả Nhi nhanh chóng nghĩ vậy, ngẩng đầu dính đầy bùn đất lên nói: "Anh Lâm, thứ anh muốn… đang ở trong tay tên Lưu Cảnh Pha kia, nếu như anh có thể cứu tôi, đuổi hắn đi, hai thứ này sẽ thuộc về anh vô điều kiện!"
"Quyết vậy nhé!"
Lâm Chính gật đầu, sau đó nhìn về phía Lưu Cảnh Pha.
Mà người phụ nữ kia âm thầm mỉm cười.
"Khả Nhi thông minh đấy, biết lựa thời cơ, đám người này ít người. Bọn họ đối phó với Lưu Cảnh Pha chắc chắn đánh không lại. Nhân lúc họ đánh với Lưu Cảnh Pha, chúng ta nhân cơ hội rời đi, nếu như hai bên cùng bại, ngươi chết ta sống. Chúng ta thậm chí có thể nhân thời cơ này cướp lại Sấm Hoàng tổ tiên để lại!", người phụ nữ khẽ nói.
Mắt mọi người đứng bên lập tức sáng lên.
Cách này quả thật hay, nhưng Lưu Cảnh Pha đứng bên không vui nổi.
Hắn nhíu mày nhìn Lâm Chính, cuộc đối thoại giữa Lâm Chính và Nhan Khả Nhi hắn nghe không lọt chữ nào.
Người này là ai mà dám nói như vậy, dám không coi hắn ra gì sao?
Mắt Lưu Cảnh Pha rét lạnh, nhưng vẻ mặt vẫn vô cùng nghiêm túc, sau đó hắn mở miệng nói: "Anh bạn này, anh từ đâu tới?"
"Cái này không quan trọng, quan trọng là anh để Lạc Linh Huyết và Sâm Hoàng ở đâu trên người mình?", Lâm Chính mở miệng hỏi.
"Đúng là ở trên người tôi", Lưu Cảnh Pha giơ tay, giơ cổ tay với hai dấu chấm ra, bình tĩnh nói: "Hơn nữa bản thân tôi cũng có một giọt linh huyết, nếu như anh thích, tôi có thể cho anh, có điều có lấy được không phải xem bản lĩnh của anh!"
Nói xong, bảy tám họng súng chĩa thẳng về phía Lâm Chính.
Lâm Chính dừng bước, bình tĩnh nhìn đám người này.
Mặc dù ban nãy khi Lâm Chính xuất hiện, anh đã thể hiện được kỹ năng võ thuật phi phàm, nhưng võ công dù sao cũng sao đấu lại được súng chứ?
Lưu Cảnh Pha này quả nhiên đã chuẩn bị đầy đủ trước khi đến đây!
Nhưng ngay giây sau… Lâm Chính cử động rồi!
Anh nhanh chóng tiến lên, lao về phía Lưu Cảnh Pha.
Không hề do dự.
Không hề sợ hãi.
Dường như mấy họng súng kia chỉ để làm cảnh.
"Thú vị đấy!", Lưu Cảnh Pha lạnh lùng mỉm cười, nói: "Bắn gãy hai đầu gối của hắn, bắt hắn quỳ xuống trước mặt tôi!"
Vừa dứt lời, mấy người đàn ông mặc đồ đen đứng hai bên trái phải bóp cò súng.
Đùng! Đùng! Đùng! Đùng!
Mỗi phát súng đều tóe ra tia lửa.
Viên đạn lao đến, nhắm vào hai đầu gối của Lâm Chính.
Nhưng lúc này…
Vèo!
Xé gió lao đến!
Lâm Chính đột nhiên chạy vọt đến, dùng tốc độ vượt qua tốc độ của người bình thường tránh sang một bên.
Đạn đều bắn hụt.
Mà anh chợt nhảy qua, lao đến chỗ Lưu Cảnh Pha.
"Không ổn rồi, cậu chủ cẩn thận!"
Mấy võ sĩ bên cạnh thấy được phương hướng Lâm Chính đang lao đến, hét lớn về phía Lưu Cảnh Pha rồi tung nắm đấm thẳng vào Lâm Chính.
Ngay giây sau, nắm đấm của Lâm Chính cũng lao qua.
Bốp!
Hai nắm đấm va vào nhau.
Sức mạnh khủng khiếp truyền vào nắm đấm của tên kia.
Rắc!
Tiếng rắc rắc vang lên.
Nắm đấm của người này lập tức nổ tung, gã kêu lên thảm thiết, tuy nhiên tiếng kêu la thảm thiết của gã không kéo dài được lâu, nắm đấm của Lâm Chính mở ra, bóp chặt lấy cổ gã, tiếp tục dùng sức cực mạnh
Vèo!
Tên đó bị anh ném bay ra ngoài.
Người đó bay như tên, va vào vách núi cách đó không xa.
Đùng…
Vách núi rung động, khe nứt lộ ra.
Người này bị đập be bét máu thịt, sau đó ngã xuống đất, bất động, không biết còn sống hay đã chết.
Chuyện xảy ra quá đột ngột, quá kinh dị…
"Cái gì?"
Ai cũng khiếp sợ.
Hô hấp của Lưu Cảnh Pha như ngừng lại.
Hắn kinh ngạc nhìn về Lâm Chính đang ngày càng lại gần mình, sau đó hắn hét toáng lên.