Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 514



Lưu Cảnh Pha nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt vô cùng khó coi. 

Người của thôn dược đứng quanh đã há to miệng từ lâu, tất cả ngây ngốc nhìn Lâm Chính. 

Ai mà ngờ được, thực lực người này lại mạnh đến mức đó, ngay cả đạn cũng không làm gì được anh. 

Đây là quái vật sao? 

Đầu óc của tất cả mọi người đều trở nên rối bời. 

Kể cả những người của Huyền Y Phái theo Lâm Chính tới đây. 

Trong đó có cả Long Thủ! 

“Châm bạc mỏng manh như vậy lại có thể đánh bay đạn, xem ra thực lực của thầy lại nâng cao thêm một bậc”, Long Thủ thở dài. 

Trong thời gian ngắn tiến bộ nhiều như vậy, Long Thủ không thể không thừa nhận thiên phú của Lâm Chính quá siêu phàm… 

“Còn không chịu đưa?”, thấy Lưu Cảnh Pha không có phản ứng, Lâm Chính lắc đầu: “Nếu đã như vậy, tôi tự đi lấy được rồi!”. 

Dứt lời, Lâm Chính lập tức nhảy vọt lên, muốn ra tay với Lưu Cảnh Pha. 

Lưu Cảnh Pha kinh ngạc, trong lúc nguy cấp, hắn kinh hoàng hét lên. 

“Ông Thái, cứu tôi!”. 

Khoảnh khắc lời nói vừa dứt, một ông lão mặc áo sơ mi trắng quần tây, đeo kính đột nhiên đi ra khỏi đám đông, chắn ngang trước mặt Lưu Cảnh Pha. 

“Người trẻ tuổi, dừng tay đi!”. 

“Ông muốn ngăn cản tôi?”, Lâm Chính liếc nhìn ông ta. 

“Món đồ này đã thuộc về cậu Lưu, không phải đồ của cậu, cậu không được cướp”. 

“Nếu tôi cứ cướp thì sao?”. 

“Vậy thì Hành Phong Chưởng của tôi sẽ không cho phép”, ông lão lắc đầu, bày ra tư thế. 

“Các người còn ai muốn ra tay thì lên luôn đi. Nhưng chuyện đến nước này, tôi cũng sẽ không nương tay, giao đấu với tôi thì chuẩn bị tinh thần bị tàn phế đi”, Lâm Chính nhấc tay lên, bình tĩnh nói. 

“Hừ, nhóc con, cậu chỉ biết chút võ kỹ và châm thuật, ở đây chúng tôi có nhiều người như vậy, chẳng lẽ còn sợ một mình cậu?”. 

“Ông thật sự cho rằng ông vô địch à?”. 

“Vậy thì hãy xem ai lợi hại hơn!”. 

Những võ giả khác không phục cũng đứng ra, chắn trước mặt Lâm Chính. 

Lưu Cảnh Pha thấy vậy cũng có lòng tin, hét lên: “Ai có thể giết được thằng chó này, tôi sẽ cho người đó năm triệu tệ!”. 

Tiền thưởng cao ắt có kẽ dũng cảm. Lời nói này vừa vang lên, tất cả mọi người dâng cao sĩ khí, ai nấy hét lên xông về phía Lâm Chính. 

Không thể không nói, cao thủ ra tay, biết ngay hay dở. 

Những võ giả này ai nấy di chuyển nhanh như thỏ, nhanh chóng len lỏi đến gần Lâm Chính. Ai cũng vung nắm đấm to như nồi đất, hung hăng đánh về phía đầu Lâm Chính. 

Vừa tấn công là đánh vào chỗ hiểm yếu. 

Đương nhiên, đây chỉ là một vài kẻ lỗ m ãng. 

Còn một vài người vòng ra sau lưng Lâm Chính, nhẹ nhàng đánh tới một chưởng. 

Trông như sức lực chưởng tay không lớn, nhưng thực tế lại chất chứa các loại kỹ xảo, không đánh ngoài chỉ đánh trong. Nếu trúng phải mấy chưởng này, nội tạng chắc chắn sẽ tổn thương. 

Nhưng… 

Lâm Chính không hề nhúc nhích, để mặc quyền chưởng đánh tới. 

Rầm! Rầm! Rầm! Bốp! Bốp! Bốp! 

Tiếng động đan xen nhau vang lên. 

Tất cả quyền chưởng đều đánh mạnh lên người Lâm Chính. 

Nhưng… Lâm Chính vẫn đứng đó, người không run, đầu không lệch, như không có chuyện gì, chỉ yên tĩnh quan sát xung quanh. 

Bọn họ đều ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn anh. 

Ông Thái ở bên kia vẫn chưa ra tay cũng mở to mắt. 

“Chỉ vậy thôi?”, Lâm Chính hỏi. 

“Khốn nạn!”. 

Bọn họ rít lên, vẫn định đánh tiếp. 

Nhưng một giây sau, quả đấm thép của Lâm Chính đã đấm tới một cách vô tình. 

Quyền như sấm đánh, điên cuồng ập đến. 

Rắc! 

Rắc! 

Rắc… 

Tiếng xương gãy không ngừng vang lên. 

Người đang bao vây xung quanh anh lần lượt ngã xuống. 

Mỗi người đều chỉ trúng một quyền. 

Nhưng dù chỉ là một quyền, bọn họ cũng không chịu nổi. 

Có người bị đánh lệch đầu hôn mê, có người bị đánh lõm ngực, miệng phun ra máu, ngất xỉu tại chỗ. 

Từ đầu tới cuối không quá ba giây, những người này đều bị Lâm Chính giải quyết. 

Còn Lâm Chính vẫn không thương tổn gì. 

Mọi người hít ngược một hơi. 

“Đến lượt ông rồi!”. 

Lâm Chính quay đầu sang, vọt tới phía trước. 

“Hành Phong Chưởng!”. 

Ông Thái quát lớn một tiếng, hai tay như que củi dang rộng, cánh tay làm dấy lên những trận gió điên cuồng, đánh về phía Lâm Chính. 

Lâm Chính né trái tránh phải, đạp một cước về phía ngực ông Thái. 

Ông Thái vội vàng hướng tay xuống dưới, đánh về phía chân Lâm Chính, đồng thời khom người, tránh đòn tấn công. 

Nhưng sức lực của cú đạp đó thật sự quá đáng sợ, ông Thái bị đạp trúng vào tay, không thể chống đỡ nổi, lập tức bị đẩy lùi hơn mười bước. 

“Ông Thái!”, Lưu Cảnh Pha lo lắng hô lên. 

Ông Thái còn chưa đứng vững, Lâm Chính đột nhiên vọt tới một bước, lướt người tới, đứng trước mặt ông Thái. 

“A!”. 

Ông Thái quát lên, lảo đảo đánh một quyền về phía mặt Lâm Chính. 

Quyền sắp đến gần, Lâm Chính đưa tay, bọc lấy nắm đấm đang đánh đến một cách chuẩn xác. 

Tất cả đòn đánh của ông Thái đều bị anh hóa giải. 

“Cái gì?”. 

Ông Thái trợn tròn mắt. Lâm Chính đột nhiên dùng sức. 

Rắc! 

Nắm đấm của ông ta bị bóp nát. 

“Á…”. 

Tiếng kêu thảm thiết lại vang lên. 

Lâm Chính thả tay ra, giữ lấy cổ tay ông ta, nhanh chóng lướt tới một đường. 

Roẹt! 

Tiếng động quỷ dị lại vang lên. 

Cánh tay của ông Thái không còn sức lực buông thõng xuống, không nhấc lên được nữa. 

Ông Thái nặng nề ngồi xuống đất, ôm lấy cánh tay, đau đến mức điên cuồng th ở dốc, gần như sắp ngất xỉu. 

Cánh tay bị phế, ông ta đã không còn sức lực ngăn cản Lâm Chính, thậm chí Hành Phong Chưởng của ông ta… cũng vì vậy mà bị phế. 

“Sao lại như vậy?”. 

Lưu Cảnh Pha ngơ ngác nhìn cảnh tượng đáng sợ đó, không nói nên lời… 

Ông Thái cũng không phải là đối thủ, bên hắn còn ai có thể ngăn chặn người này? 

Lâm Chính bước chân ra, đi thẳng đến trước mặt hắn, yên lặng nhìn chằm chằm hắn. 

“Tôi… Tôi đưa… Tôi đưa cho anh! Lạc Linh Huyết và Sâm Hoàng… tôi đưa anh cả!”, Lưu Cảnh Pha run rẩy điên cuồng, vội vàng hét lên. 

“Anh nên làm vậy từ sớm”. 

Lâm Chính nói, sau đó xắn tay áo. 

Lưu Cảnh Pha liếc nhìn, sởn gai ốc, suýt chút nữa không đứng vững. 

Nơi cổ tay Lâm Chính toàn là Lạc Linh Huyết dày đặc, có đến mười mấy giọt… 

Thảo nào người này lại mạnh đến vậy! 

Nhiều Lạc Linh Huyết như thế… nghịch thiên quá! Anh ta nghịch thiên quá! 

Lưu Cảnh Pha toát mồ hôi lạnh, cảm thấy sau lưng lạnh loát. Hắn không dám chần chừ thêm nữa, lập tức trích Lạc Linh Huyết ra, dâng Sâm Hoàng lên. 

Lâm Chính quan sát củ nhân sâm giống như được tưới vàng đó, thở phào nhẹ nhõm, cất nó vào. 

“Quay về thôi”. 

Anh xoay người, nói với Long Thủ. 

“Thầy, Lưu Cảnh Pha và người của cậu ta không việc ác nào không làm, gây ra không ít tội nghiệt, cứ tha cho bọn họ như vậy sao?”, Long Thủ tiến lên, phẫn hận nhìn chằm chằm Lưu Cảnh Pha, hỏi. 

“Những người này không liên quan đến tôi, nhưng lúc trước tôi đã nói rồi, đối đầu với tôi thì phải chuẩn bị tinh thần bị tàn phế”, Lâm Chính suy nghĩ một lúc, sau đó nói: “Các ông hãy phế bỏ tay chân bọn họ, giao cho người của thôn dược xử lý đi!”. 

“Vâng!”. 

Long Thủ gật đầu, dẫn người đi tới. 

“Các người định làm gì? Dừng tay! Mau dừng tay!”. 

“Á!!”. 

Tiếng la thảm thiết vang vọng mây xanh.