Cả người Long Kỳ cứng đờ, không dám tin vào mắt mình.
Long Tiếu cầm xương bàn tay còn lại, vuốt ve kĩ càng, trầm giọng nói: "Anh còn nhớ Long Vong không?".
"Sao lại không nhớ? Ba chúng ta cùng nhau lớn lên mà!".
Long Kỳ cố gắng hít thở để bình tĩnh lại, nhưng cảnh tượng này vẫn khiến anh ta quá chấn động.
Anh ta chắc chắn mình không nhận nhầm.
Advertisement
Xương bàn tay kia chính là của Long Vong.
Bởi vì vết đứt kia không thể bắt chước được.
"Đúng vậy, ba chúng ta cùng nhau lớn lên, lúc đó, chúng ta suốt ngày phân cao thấp. Trong ba người nếu có ai đột phá tu vi, hoặc võ học long lực có tiến triển, thì chắc chắn sẽ bắt hai người còn lại luyện cùng để đấu với nhau. Anh còn nhớ mấy ngón tay này của Long Vong làm sao mà đứt không?".
"Long Ly Thần Công của tôi đại thành, bắt Long Vong so chiêu với tôi, kết quả trong lúc chiến đấu, tôi bất cẩn chặt đứt bốn ngón tay của anh ấy. Tuy có trưởng lão trong tộc chữa trị, có vẻ không đáng lo ngại, nhưng do tác dụng phụ của Long Ly Thần Công, bốn ngón tay của anh ấy mãi không lành hẳn. Vì chuyện này mà tôi áy náy rất lâu, tôi từng nói với anh ấy, chờ công pháp của tôi đại thành, lập được công lao cho tộc, thì sẽ đến gặp Long Tử, xin Long Tử ban cho nước dãi rồng, để loại bỏ di chứng của Long Ly Thần Công, giúp tay anh ấy khỏi hẳn".
Advertisement
Long Kỳ run giọng nói.
"Đúng vậy".
Long Tiếu gật đầu: "Nhưng sau đó Long Vong phạm lỗi lớn, theo tộc quy, anh ấy bị đuổi khỏi Long tộc, cả đời không được quay lại! Đến giờ đã được ba năm!".
"Nhưng... tại sao thi thể của anh ấy lại xuất hiện ở đây?".
Long Kỳ run giọng nói.
"Này, hai cậu còn ngây ra đó làm gì? Không nhanh tay xử lý đống thi thể thối rữa này đi? Nếu làm chậm trễ hành động diệt trừ ngoại địch của Long Tử đại nhân thì hai cậu cứ liệu hồn!".
Một trưởng giả của Long tộc quát Long Tiếu và Long Kỳ.
"Vâng".
Long Tiếu đáp lại, sau đó nháy mắt với Long Kỳ, thu dọn thi thể của Long Vong, mang ra ngoài.
Long Tử đứng ở trên bục liếc nhìn hai người, ánh mắt hơi lóe lên, bắt đầu suy nghĩ, sau đó vẫy người ở bên cạnh lại, nhỏ giọng nói gì đó.
Hai người đến trước cửa, nhưng không ném thi thể ra ngoài, mà đi thẳng ra.
Long Tiếu đi rất nhanh, đến một chỗ rẽ.
"Long Tiếu, sao anh đi nhanh thế? Ra đây làm gì?".
Long Kỳ vội hỏi.
"Nghe đây!".
Long Tiếu ném thi thể trong tay xuống, túm lấy cánh tay Long Kỳ, khẽ gầm lên: "Chúng ta phải vào ngay trong đó, nghĩ cách đưa người nhà của chúng ta đi, rõ chưa?".
"Đưa đi?".
Long Kỳ sửng sốt: "Anh sao vậy Long Tiếu? Đang yên đang lành lại đưa người nhà của chúng ta đi? Đây là Long tộc, chúng ta có thể đi đâu chứ?".
"Đồ ngu này, anh vẫn chưa nhìn ra sao? Long Vong bị hiến tế rồi!".
Long Tiếu khẽ gầm lên.
"Cái gì? Bị hiến tế?".
Long Kỳ kinh hãi, bỗng dưng anh ta nghĩ ra gì đó, liền biến sắc.
"Anh... ý anh là..."
"Từ khi Long Tử nắm quyền Long tộc, năm nào tộc nhân của Long tộc cũng bị giam nhốt hoặc trục xuất vì đủ lý do, tất cả đều mất liên lạc, không ai có thể gặp được bọn họ. Thế nên những thi thể bên trong đều là của tộc nhân chúng ta, bọn họ đã bị Long Tử dùng để luyện công".
Đôi mắt Long Tiếu đỏ ngầu, cắn răng nói: "Bây giờ, Long Tử lại muốn hiến tế cả tộc chúng ta, để anh ta nâng cao thực lực".