Những lời nói của Long Tiếu khiến anh ta ngây ra như phỗng.
Hiến tế cả tộc?
Như vậy chẳng phải là diệt cả Long tộc sao?
"Không thể nào... Không… không thể nào..."
Long Kỳ lắp bắp, run giọng nói: "Long Tử là thần của Long tộc chúng ta, là thần bảo vệ của chúng ta, sao... sao anh ta có thể làm ra chuyện này chứ? Tuyệt đối không thể..."
"Long Kỳ, tôi biết anh không muốn tin, nhưng tôi nghĩ chắc chắn lúc đó Long Vong cũng không tin".
Long Tiếu khàn giọng nói: "Để an toàn, tôi nghĩ vẫn nên đón người nhà của chúng ta ra đã rồi tính!".
"Nhưng..."
Advertisement
Long Kỳ còn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ, im lặng chấp thuận.
"Vào trong đó đã".
Long Tiếu nhỏ giọng nói.
Nhưng đúng lúc hai người định đi vào nội điện, thì bất ngờ có mấy bóng người đi tới.
Chính là đội cận vệ của Long Tử!
"Long Tiếu, Long Kỳ, các anh ở đây làm gì?".
Advertisement
Đội trưởng đội cận vệ trầm giọng hỏi.
"À, không có gì, chúng tôi đi vứt xương thôi".
Long Tiếu vội giải thích.
"Vậy sao?".
Gã đội trưởng kia liếc nhìn Long Tiếu, sau đó nói: "Mời các anh đi theo tôi, Long Tử muốn gặp các anh!".
"Cái gì?".
Long Kỳ kinh ngạc.
"Có vấn đề gì sao?".
Gã đội trưởng nhìn Long Kỳ.
"Không... không có gì..."
Long Kỳ vội vàng đáp, nhưng trái tim đã vọt lên tận cổ họng.
Đang yên đang lành, sao Long Tử lại muốn gặp bọn họ?
Nhưng bây giờ, bọn họ muốn chạy cũng không chạy được nữa.
Người của đội cận vệ nhanh chóng dẫn hai người đến tế đài trong nội điện.
Long Tử chắp hai tay sau lưng, đứng đó nhìn hai người.
"Bái kiến Long Tử đại nhân".
"Không biết đại nhân muốn gặp chúng tôi có gì phân phó?".
Long Tiếu coi như không có chuyện gì xảy ra, ôm quyền hành lễ.
"À, chuyện là thế này, lát nữa cử hành nghi thức pháp trận, sẽ có một số quy trình khá phức tạp, tôi cần hai người các anh phối hợp".
Long Tử mỉm cười, nhưng ánh mắt thì nhìn chằm chằm Long Tiếu, dường như muốn tìm kiếm gì đó từ khuôn mặt hắn.
Nhưng Long Tiếu cố gắng kiềm chế, lúc này, ngay cả Long Kỳ cũng phải bình tĩnh lại.
"Long Tử đại nhân cứ việc phân phó, dù nhảy vào nước sôi lửa bỏng chúng tôi cũng không từ chối".
Long Tiếu lập tức tỏ thái độ.
"Tốt lắm".
Dường như Long Tử không nhìn ra gì đó, gật đầu mỉm cười: "Anh đổ thứ trong chiếc thùng bên kia vào pháp trận, nhớ là đổ theo trận văn, sau đó hai người ngồi ở hai điểm trận bên cạnh nguồn trận, chờ tôi khởi động pháp trận, rõ chưa?".
"Vâng, đại nhân".
Hai người vội đáp, rời khỏi tế đài rồi bắt tay vào việc.
"Đại nhân".
Đội trưởng đội cận vệ ở bên cạnh khẽ gọi.
"Có lẽ hai người này đã phát hiện ra gì đó, nhưng không còn quan trọng nữa".
Long Tử lẩm bẩm: "Bây giờ chống lại kẻ địch là quan trọng nhất, sức mạnh của bọn họ cũng rất cần thiết".
"Đại nhân, kẻ địch đã đến bìa rừng, chúng ta thương vong quá nửa, không thể ngăn cản được. Chỉ sợ không tới năm phút nữa là hắn sẽ đến đây".
Đội trưởng đội cận vệ nói.
"Năm phút sao? Đủ rồi!".
Đôi mắt Long Tử bắn ra sát khí, trầm giọng quát: "Tất cả lập tức cắn rách ngón tay, đặt ngón tay của mình lên trận văn".
"Rõ!".
Người của Long tộc đều ấn ngón tay xuống.
Máu tươi thấm vào.
Cả pháp trận đỏ lên.
Long Tiếu và Long Kỳ ngoảnh lại nhìn, ánh mắt đầy kinh sợ.
"Các anh còn ngây ra đó làm gì?".
Long Tử nhìn hai người.
Hai người vội vàng đổ thứ ở trong thùng ra.
Nhưng sau khi đổ chất lỏng ở trong thùng ra, hai người mới kinh hãi phát hiện, thứ ở trong thùng chính là máu...