Mùi tanh nồng khiến hai người không nhịn được muốn nôn mửa. Nhưng Long Tử đang nhìn chằm chằm, bọn họ không dám có quá nhiều hành động, chỉ có thể kiềm chế sự ghê tởm trong lòng, đổ máu trong thùng ra. Số máu này đã được xử lý đặc biệt, vừa đen sì vừa sền sệt. Nhưng sau khi đổ vào pháp trận, số máu tươi này như được sống lại, bắt đầu chảy theo trận văn của pháp trận. Chẳng mấy chốc đã lấp đầy cả pháp trận. "Mau vào trận đi". Long Tử lại kêu lên với hai người. "Tuân lệnh, Long Tử đại nhân". Advertisement Hai người không dám chậm trễ, đi về phía điểm trận. Nhưng lúc này, hai chân bọn họ như đeo đá, vô cùng nặng nề. Bọn họ đã chắc chắn với suy đoán trong lòng mình. Nếu vào trận thật thì sẽ thập tử nhất sinh. "Làm sao bây giờ Long Tiếu? E rằng những gì anh nói đều là thật, chúng ta... sắp trở thành tế phẩm bị hiến tế rồi..." Advertisement Long Kỳ nhỏ giọng, run rẩy nói. Long Tiếu trầm ngâm một lúc, dường như đã đưa ra quyết định nào đó, nhìn chằm chằm Long Kỳ. Tất cả đều không cần lời nói! Long Kỳ run lên, lập tức hiểu ý của Long Tiếu, sau đó đi tới điểm trận của mình và ngồi xuống. Người của Long tộc nhanh chóng vào chỗ. Còn bên ngoài Long Điện đã vang lên tiếng gào rú của con rồng khổng lồ. Con rồng thép khổng lồ cấy vào tim Lâm Chính đã đánh tới tận sào huyệt của Long tộc. Long tộc đã không còn nhiều người có thể chống lại nó. Long Tử biết mình không còn nhiều thời gian nữa. "Đóng cửa!". Long Tử khẽ gầm lên. "Tuân lệnh!". Đội cận vệ lập tức xông về phía cánh cửa, khép cánh cửa dày nặng lại, sau đó bao vây xung quanh tất cả người của Long tộc. Người của Long tộc đều ngẩng đầu lên nhìn, tỏ vẻ hiếu kỳ. "Họ làm gì vậy?". "Không biết". "Đừng hỏi nhiều nữa, giờ là lúc sinh tử tồn vong của Long tộc chúng ta, Long Tử đại nhân bảo chúng ta làm gì thì chúng ta cứ làm". Một số người của Long tộc cúi đầu bàn tán. Chỉ thấy Long Tử đứng trên tế đài, giơ bàn tay lên, rồi lại lấy rất nhiều châm bạc ra đâm vào bàn tay. Khi bàn tay kia đã cắm đầy châm bạc, hắn quát lên một tiếng. Phựt! Cánh tay cắm đầy châm bạc của hắn tự động đứt lìa, rơi về phía pháp trận. Máu tươi phun ra bắn đầy không trung, sau đó rơi xuống. Người trong pháp trận chỉ cảm thấy mưa máu ướt đẫm. Cánh tay gãy rơi vào chính giữa pháp trận, sau đó nổ tung, trải đều điểm trận ở chính giữa. Sau đó! Két! Trong pháp trận vang lên một âm thanh quỷ dị. Một luồng ánh sáng đỏ máu sáng lên. Pháp trận đã được kích hoạt. Tất cả những người Long tộc đặt ngón tay lên điểm trận đều có cảm ứng mạnh mẽ, dường như có thứ gì đó đang hút chặt ngón tay của bọn họ. Máu trong người không ngừng rót vào pháp trận qua chỗ ngón tay bị cắn rách. Lúc đầu cảm giác này không rõ ràng lắm. Nhưng pháp trận càng vận hành, máu tươi tràn ra từ ngón tay ngày càng nhiều, ngày càng mạnh. "Máu... máu của tôi! Không đúng! Không đúng! Tôi cảm thấy mình sắp bị pháp trận này hút cạn máu rồi!". "Khó chịu quá! Đau quá!". "Đây là pháp trận gì vậy? Tôi không chịu nổi nữa rồi!". "Mau thả tôi ra... Thả tôi ra..." Cuối cùng một số người của Long tộc cũng nhận ra sự bất thường, kêu lên không ngừng. Bọn họ muốn rút ngón tay ta khỏi pháp trận, nhưng lại kinh ngạc phát hiện ra, ngón tay đã bị pháp trận hút chặt, không thể rút nổi. Long Tử đứng trên tế đàn, ánh mắt bình thản. “Cố lên, các vị sắp trở thành sức mạnh của tôi rồi!”.