Lâm Chính lập tức trợn mắt, tỏ vẻ khó tin nhìn chăm chằm Đào Thành.
"Thương Lan Thiên Tuyệt chết trong Long Cung, Thương Lan Võ Thần rất tức giận, tra hỏi tất cả những người đi ra ngoài về cái chết của Thương Lan Thiên Tuyệt, Ám Minh Nguyệt đã nói ra chuyện Thương Lan Thiên Tuyệt bị cậu giết. Thương Lan Phúc lo rằng 'Thương Lan Võ Thần sẽ nhắm vào cậu nên mới nhận hết mọi trừng phạt vào người mình, mặc dù Thương Lan Võ 'Thần không tin, nhưng dù sao Thương Lan Phúc cũng là đồ đệ của cậu, ông ta lập tức phế bỏ tay chân của 'Thương Lan Phúc, tai và mũi cũng bị cắt đứt, sau đó treo. ở địa lao bên trong phủ Thương Lan, dùng thuốc để kéo dài mạng sống, ngày đêm hành hạ...”
Đào Thành nhỏ giọng nói.
"Thương Lan Phúc là con trai ông ta! Sao ông ta có thể xuống tay được chứ?”
Hai mắt Lâm Chính đỏ ngầu, găn giọng gào lên.
"Mặc dù là con trai ông ta, nhưng cũng chỉ là đứa con riêng mà thôi, thái độ của người ở long mạch dưới lòng đất với con riêng rất rõ ràng, nếu không phải là con của vợ cả, bọn họ sẽ không quan tâm gì nhiều, nhất là với nhân vật ở cấp bậc Võ Thần, bọn họ có hàng chục hàng trăm đứa con thứ, thêm một người cũng không nhiều, bớt một người cũng không ít!"
"Vậy tại sao ông ta lại phải làm ra việc không bằng súc sinh này chứ? Giết Thương Lan Phúc luôn không được sao?”
"Tất nhiên là không được, cho dù có chết thì Thương Lan Phúc vẫn không chịu nhận là mình sai, Thương Lan Võ Thần muốn cậu ấy nhận sai xin lỗi, nên Thương Lan Võ Thần mới sai người hành hạ cậu ấy ngày đêm, bắt cậu ấy phải nhượng bộ”.
Đào Thành thở dài: "Không ngờ cậu Thương Lan thực sự quá cứng đầu, đến tận bây giờ vẫn không chịu cúi đầu nhận tội, nhưng cậu ấy có thể chống đỡ bao lâu chứ? Nghe nói thuốc kéo dài mạng sống dùng cho cậu ấy đã không còn tác dụng nữa, có khả năng mấy ngày nữa, cậu ấy sẽ chết!"
Lâm Chính nghe thấy thế, nắm tay dần siết chặt lại. Nhưng lại nhanh chóng buông ra.
"Quản lý Đào, dẫn tôi trở về trước đi, tôi muốn thay một bộ quần áo sạch sẽ, ăn một bữa thật no, sau đó đi đến phủ Thương Lan một chuyến”.
Lâm Chính khàn giọng nói.
"Cậu Lâm, hà cớ gì cậu phải tự bước vào miệng hổ? 'Thương Lan Võ Thần đã xác định là cậu đã giết chết 'Thương Lan Thiên Tuyệt, nếu bây giờ cậu tự tìm đến thì sống sót kiểu gì đây?"
Đào Thành vội vàng khuyên nhủ: "Trận chiến Võ
Thần đã phá hủy cơ quan của Long Cung, nên cậu mới có thể may mắn trốn thoát, việc này chứng tỏ ông trời đã thiên vị cho cậu, tại sao cậu lại không thương tiếc mạng sống của mình vậy?"
"Nếu A Phúc không vì tôi thì cũng không ra nông nỗi này, tôi còn là sư phụ của anh ta, sao có thể trơ mắt nhìn anh ta chìm vào bể khổ mà không cứu chứ?”
"Cậu Lâm...”
"Được rồi, quản lý Đào, dẫn tôi đi trước đi”.
Lâm Chính xua tay, như thể đã hạ quyết tâm.
Đào Thành khuyên nhủ không được, chỉ đành thở dài, gật đầu đồng ý.
Một lúc sau, Lâm Chính được dẫn tới toà nhà treo thưởng.
Sau khi tắm rửa thoải mái, Đào Thành đã sắp xếp một bàn đồ ăn lớn.
Tất cả đều là đồ bổ. Mỗi một món ăn đều cực kỳ quý giá.
"Cậu Lâm, tôi với cậu cũng coi như có duyên, đây là những món ăn tôi tự bỏ tiền ra chuẩn bị cho cậu, nếu cậu đã quyết tâm đi đến phủ Thương Lan... thì hãy ăn một bữa thật no đi... lát nữa, cậu có muốn tìm phụ nữ không?"
Quản lý Đào chắp tay đứng cạnh bàn ăn, nói.
Lâm Chính vừa ngồi xuống chuẩn bị ăn thì ngẩn ra: "Tìm phụ nữ làm gì?"
“Dù sao cũng phải để lại 'hạt giống' chứ, nếu không nhà họ Lâm của cậu không còn đời sau luôn thì phải làm sao?”
Quản lý Đào nói.
Nghe vậy, Lâm Chính dở khóc dở cười.
“Ông nói vớ vẩn gì đấy? Quản lý Đào, tôi có đi tìm đường chết đâu!”
“Tôi thực sự không thấy thế”.
“Yên tâm đi, tôi sẽ đưa Thương Lan Phúc ra ngoài, không có chuyện gì xảy ra đâu”.
Lâm Chính nói, lập tức đưa tay chộp lấy và bắt đầu ăn ngấu nghiến.
Quản lý Đào lắc đầu, rõ ràng là không tin những lời này.
“Đúng rồi, quản lý Đào, hai người bạn kia của tôi đâu rồi?”
Lúc này, hình như Lâm Chính đã nghĩ tới chuyện gì đó, tò mò hỏi.
“Ý cậu là cô Ngư và ông Tửu Ngọc sao?”
“Đúng vậy”.
“Bọn họ vẫn luôn bày mưu tính kế cứu Thương Lan Phúc, nhưng bị tôi ngăn cản, bây giờ đang bế quan tu luyện... Cậu Lâm, tôi sẽ đi báo cho bọn họ ngay, bảo họ tới gặp cậu!”
“Bây giờ thì không cần, đợi đến khi tôi đưa được Thương Lan Phúc về rồi nói sau”.
Sau khi cơm nước no nê, Lâm Chính lau miệng rồi lập tức đứng dậy đi ra ngoài.
“Cậu Lâm, nhịn một chút trời yên biển lặng, núi xanh còn đó lo gì thiếu củi đốt! Cậu vẫn muốn đi thật sao?”
Đào Thành vẫn không đành lòng.
“Yên tâm đi, lâu lắm là một tiếng nữa tôi sẽ quay lại, làm phiền ông chuẩn bị vật tư y tế, đợi đến khi tôi cứu A Phúc ra, tình trạng của A Phúc chắc chắc cần phải cứu chữa ngay, làm phiền ông rồi”.
Lâm Chính nghiêng đầu nói, sau đó đi ra khỏi tòa nhà treo thưởng.
“Haizz”.
Đào Thành lại thở dài, vẻ mặt bất lực.
“Quản Lý Đào, có đi chuẩn bị không?”
Cấp dưới ở bên cạnh đi tới hỏi.
“Chuẩn bị gì chứ? Chuẩn bị luôn hai cái quan tài đi”. “Chuyện này..."
Dựa vào trí nhớ của mình, Lâm Chính đi dọc theo. con phố đi đến phủ Thương Lan.
Lúc này, Long Tâm Thành đã thay đổi rất nhiều. Đường phố đổ nát, tất cả các ngôi nhà đều bị hư hại. “Anh Lâm?”
Ngay lúc này, một tiếng gọi cảm thán vang lên.
Lâm Chính hơi giật mình, nhìn qua một bên, chỉ nhìn thấy một cô gái xinh đẹp đang vác gùi thuốc chạy tới.
“Cô là... Ngư Nhi sao?” Lâm Chính chợt nhận ra, mỉm cười chào hỏi.
“Cảm ơn trời đất, anh Lâm, anh vẫn bình an vô sự, tốt quá rồi!”
Ngư Nhi nói trong nước mắt.
Lâm Chính hiểu được hàm ý trong lời nói của cô ta, anh nhìn chéo về phía hiệu thuốc.
Hiệu thuốc đã không còn nữa, chỉ còn lại đống đổ nát thê lương, nhưng Ngư Nhi đang dọn dẹp, đa số thảo dược rơi xuống đất đã được cô ta sắp xếp lại.
“Cô Ngư Nhi, cô không sao chứ? Ông nội cô có khỏe không?”, Lâm Chính hỏi.
Nào ngờ vừa nói xong, nước mắt của Ngư Nhi lại như nước tràn bờ đê, tuôn trào rơi xuống.
“Ông nội... ông nội ông ấy... chết rồi...”
Ngư Nhi nghẹn ngào khóc nức nở nói.
Lâm Chính nghe thấy thế, chìm vào im lặng.
Thần tiên đánh nhau, dân thường gặp họa.
Võ Thần ra tay thì đám người này có khác gì con kiến đâu!