Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 5430: Tôi sẽ là nơi nương tựa của cô



“Cô Ngư Nhi, cô có dự định gì không?”

Lâm Chính thở dài hỏi.

“Dù ông nội đã mất nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục, tôi muốn dời mấy viên gạch ngói, sửa lại hiệu thuốc, xem có thể xây dựng lại hiệu thuốc hay không”.

Ngư Nhi lau nước mắt, bối

“Cho dù hiệu thuốc có thể tiếp tục mở cửa, nhưng một cô gái yếu đuối như cô, làm sao có thể sống yên ổn ở Long Tâm Thành chứ?”

“Nếu Long Tâm Thành bình yên vô sự, vẫn sẽ có những người như Thương Lan Ngạo nhìn chằm chằm vào thể chất đặc biệt của cô tiếp tục đến quấy rầy cô, cô chống đỡ kiểu gì đây?”

“Nếu Long Tâm Thành xảy ra chuyện, cô có thể đảm bảo cuộc chiến tiếp theo cô sẽ không bị thương không?”

Lâm Chính hỏi liên tiếp. Ngư Nhi không nói gì.

Sao cô ta lại không cân nhắc đến những vấn đề này chứ?

Nhưng đã đến bước đường này, cô ta đâu còn lựa chọn nào khác?

Mặc dù cô ta biết chút y thuật, nhưng võ thuật rất kém.

Ở nơi cá lớn nuốt cá bé như long mạch dưới lòng đất, cô ta căn bản không thể sống sót.

Chỉ khi Long Tâm Thành xây dựng tổ chức mới có thể nhận được sự che chở.

Nhưng cũng chỉ là một chút che chở. Dù sao Long Tâm Thành cũng không có thành chủ.

An ninh của Long Tâm Thành chỉ dựa vào mấy gia tộc lớn chung tay bảo vệ.

“Anh Lâm, anh không cần lo lắng cho tôi... tôi sẽ sống..."

Ngư Nhi khế cắn môi, sau đó ngẩng đầu, nở nụ cười dịu dàng nói.

Sao Lâm Chính không nhìn ra cô gái này chỉ đang miễn cưỡng trấn tĩnh chứ?

Anh hít thật sâu, bình tĩnh nói: “Được rồi Ngư Nhi, đừng mở hiệu thuốc nữa, đi cùng tôi đi”.

“Đi đâu?” “Tôi dẫn cô đến thế giới thế tục”.

“Thế giới thế tục?” 

Ngư Nhi bối rối, hơi tiếc nuối, rù rì nói: “Tôi nghe ông nội nói, ở đó có đủ cơm ăn áo mặc, không cần phải lo lắng sợ hãi, quốc gia sẽ bảo vệ mọi người an toàn... nhưng thế giới thế tục cách long mạch dưới lòng đất quá xa, hơn nữa... với tu vi của tôi, không thể đi qua cánh cửa thông lên mặt đất, sao tôi đến đó được chứ?”

Nói đến đây, Ngư Nhi cười khổ.

Thật ra cô ta đã suy nghĩ đến việc luyện tập võ thuật. Nhưng võ thuật chú trọng thiên phú.

Mà cô ta lại không có thiên phú.

Trong long mạch dưới lòng đất có rất nhiều người như cô ta.

Mà loại người này, có lẽ sẽ có sở trường ở phương diện khác, nhưng một khi không có thiên phú võ thuật, chỉ có thể bị đẩy xuống nhóm người thấp nhất trong long mạch dưới lòng đất.

“Yên tâm, tôi có cách đưa cô ra ngoài, nếu cô tin tôi, tôi sẽ dẫn cô rời khỏi long mạch dưới lòng đất”.

Lâm Chính nói.

“Nhưng... tôi không có ai để nương tựa ở thế giới thế tục, khi đến đó, tôi... tôi nên đi đâu?”

Ngư Nhi vẫn còn hơi bối rối. 

Lâm Chính khẽ cười, xoa đầu Ngư Nhi.

“Tôi dẫn cô đến đó, nên tôi sẽ là nơi nương tựa của cô"

Lời này vừa dứt, cơ thể Ngư Nhi run rẩy, ngẩng đầu nhìn Lâm Chính, trong mắt rưng rưng.

“Anh Lâm..."

“Cô đi thu dọn đi, sau đó đến hiệu thuốc đợi tôi, tôi còn có việc phải làm, chờ tôi xong việc sẽ đi tìm cô, được không?”

Lâm Chính nhẹ giọng nói. “Được, được ạ, anh Lâm!” Ngư Nhi lau nước mắt, liên tục gật đầu.

Lâm Chính hơi kinh ngạc, muốn từ chối, nhưng nhìn hai mắt cô gái nóng rực, anh hơi do dư, sau đó nhân lấy mở ra.

Tuy nhiên, ngay lúc hộp sắt được mở toang, một luồng sáng tràn ra từ bên trong!

“Đây là...”

Lâm Chính như ngừng thở.