Một bóng hình loạng choạng ngã ra khỏi chòi hóng mát. Người này chính là Lệnh Hồ Kiêu.
Lệnh Hồ Kiêu ôm mặt, nhìn bóng hình bên trong chòi mát, đôi mắt ánh lên vẻ kinh hoàng.
“Vũ Nhi, sao lại ra tay với chú ba?”, lúc này một người đàn ông trung niên quát lại.
“Lệnh Hồ Kiêu khiến thế gia Lệnh Hồ mất mặt, lẽ nào không nên bị trừng phạt sao. Con không giết ông ta đã là khách sáo lắm rồi”.
Một người thanh niên tuấn tú lên tiếng. Người thanh niên cầm kiếm ngọc, lông màu quắc thước, khí chất ngời ngời.
Bên cạnh người này là một cô gái mặc áo đỏ. Cô gái để tóc mái với mái tóc dài. Đôi môi đỏ đôi mắt sáng trông vô cùng xinh đẹp. Dù có là Mị Mộng thì có lẽ cũng không thể đẹp bằng.
“Dù sao thì ông ấy cũng là chú của con”, người đàn ông trung niên nói.
“Vậy thì sao?”
Lệnh Hồ Vũ không buồn quan tâm, chỉ phất tay: “Thế gia Lệnh Hồ muốn làm chủ vùng long mạch, khiến tứ phương thần phục thì không được có những kẻ tạp nham. Những kẻ làm ảnh hưởng tới thế gia đều bị khai trừ, con nể tình ông ta là chú nên mới làm vậy, nếu là người khác thì con đã giết từ lâu rồi”.
Lệnh Hồ Kiêu á khẩu.
“Bác Lệnh Hồ, giờ đây Lệnh Hồ Vũ đã được Thương Lan Thần Võ và Thái Thiên Thần Võ xem trọng, được nhận làm đệ tử, có chỗ dựa nên sau này được liệt vào thất đại võ thần chỉ còn là vấn đề thời gian. Cách xử lý của anh ấy khá là nghiêm khắc nên mọi người cũng nên làm quen dần”.
Cô gái mặc áo đỏ thản nhiên nói. Giọng nói của cô †a vô cùng nhẹ nhàng. Lệnh Hồ Hải chau mày.
“Thôi anh, bỏ đĩ”
Lệnh Hồ Kiêu nén giận: “Chuyện này đúng là lỗi của em, em không làm tốt, giờ Vũ Nhi đã khác xưa, đánh thì đánh thôi..”
“Thế nhưng...thôi bỏ đi”, Lệnh Hồ Hải lắc đầu.
Lệnh Hồ Hải cũng chỉ làm bộ mà thôi. Ông ta vốn không quan tâm. Mặc dù gia chủ là Lệnh Hồ Hải nhưng ông ta biết gia tộc sau này sẽ được giao cho Lệnh Hồ Vũ.
“Vũ Nhị, tiếp theo nên làm thế nào?”, Lệnh Hồ Kiêu trầm giọng.
“Mất mặt thì giờ lấy lại chứ sao nữa?”
“Tên họ Lâm đó không hề dễ đối phớ”.
“Sao thế? Lễ nào thế gia Lệnh Hồ thì dễ đối phó sao?”
Lệnh Hồ Vũ hừ giọng: “Lập tức cử người đi tới thế gia Huyết Đao san bằng nơi đó, những người khác giết hết, những người cần thì mang về, tôi muốn luyện dược”.
“Khi nào ra tay?”
“Ngay bây giờ”.
Hồ Lệnh Vũ vung tay: “Thông báo cho các trưởng lão, toàn bộ hành động. Cuộc chiến này nhất định phải gây chấn động tứ phương, để cho người đời không dám khinh thường thế gia chúng ta nữa”.
“Được”, Hồ Lệnh Kiêu gật đầu, quay người định rời đi.
Đúng lúc này, một người nô bộc của họ chạy vào: “Bẩm gia chủ, cậu chủ, bên ngoài có người xin gặp”
“Ai thế?”, Lệnh Hồ Hải hỏi. “Mi Cường của thế gia Huyết Đao”. “Ồ, kẻ đó đến làm gì?”, Lệnh Hồ Hải chau mày.
'Thế nhưng Lệnh Hồ Vũ lên tiếng ngay: “Đưa ông ta vào .
“Vâng thưa cậu”
Người nô bộc chắp tay, vội vàng lui ra. Một lúc sau, Mị Cường được người nô bộc dẫn vào khuôn viên của nhà Hồ Lệnh.
“Sao còn đứng đó, quỳ xuống nói chuyện”, Hồ Lệnh Vũ lên tiếng. Mị Cường giật mình nhưng cũng lập tức quỳ xuống ngay.
“Cậu Hồ Lệnh, tôi biết cậu giận. Lần này tôi tới đây là vì muốn xin lỗi cậu”.
“Xin lỗi sao?”
“Đúng vậy”.
Mị Cường khế mỉm cười, vội vàng phất tay và người nhà Huyết Đao khiêng vào những chiếc hòm vô cùng nặng đặt trước mặt đám đông. Chiếc hộp mở ra, bên trong toàn là kỳ hoa dị thảo.
“Chuyện trước đó đúng là tôi cũng bất lực. Mị Mông tính cách xưa nay vốn cứng đầu, không biết trước sau, ra ngoài lại toàn kết giao với đám người không ra gì, bất kính với cậu chủ. Chúng tôi có ngăn lại cũng không. được. Thực lực người đó mạnh, chúng tôi cũng hết cách, tôi đành mang lễ tới tạ tội, mong các vị khoan dung”.
Nói xong Mị Cường khấu đầu. Nhìn thấy cảnh tượng đó, Lệnh hồ Hải và Lệnh Hồ Kiêu khẽ gật đầu. Thành ý của Mị Cường bày ra ngay trước mặt. Huống hồ đúng là do thực lực của Lâm Chính quá mạnh nên đám người Mị Cường không làm gì được thật.
Thế nhưng Lệnh Hồ Kiêu không dám quyết, chỉ nhìn về phía Lệnh Hồ Vũ và Lệnh Hồ Hải.
“Vũ Nhi, con xem”, Lệnh Hồ Hải nói.
'Thế nhưng ông ta còn chưa nói xong thì hắn đã cắt ngang.
“Sao thế, chạy tới khấu đầu thì chuyện này xong sao? Người của thế gia Huyết Đao có phải là đã quá ngây thơ không”, Lệnh Hồ Vũ nói bằng vẻ vô cảm.
“Cậu Vũ”, Mị Cường bàng hoàng.
“Người đâu, chém đầu sau đó gửi về cho thế gia Huyết Đaơ”, Lệnh Hồ Vũ lạnh giọng.
“Vâng cậu chủ”.
“Vũ Nhi”, Hồ Hải đứng dậy.
Thế nhưng hắn không bận tâm. Cả người hắn toát lên vẻ máu lạnh, khiến người khác phải run sợ...
“Bác còn chưa rõ tình hình sao?”, cô gái mặc áo đỏ bên cạnh đứng dậy.
“Thế gia Huyết Đao không chỉ khiến thế gia Lệnh Hồ mất mặt. Bọn họ còn sỉ nhục cả...võ thần tương lai của chúng ta nữa. Tội này...không thể tha được..."