Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 5459: Mất kiên nhẫn



Lệnh Hồ Vũ không phải kẻ ngốc, sao có thể không

nhận ra Lâm Chính cố tình chọc giận người của thế gia Lệnh Hồ khiến thế gia Lệnh Hồ đối đầu với tòa nhà treo. thưởng.

Người của thế gia Lệnh Hồ kiêu căng đã quen, cho nên quên mất đây là đâu.

Thấy Lệnh Hồ Vũ nhún nhường, bọn họ cũng đành nén lửa giận, không dám lỗ mãng.

“Cậu Vũ, tôi chỉ là một quản lý nho nhỏ, nhiều việc. không thể làm chủ. Nhưng theo quy tắc của tòa nhà treo thưởng, nếu gây sự ẩu đả ở đây, hậu quả... e rằng cậu Vũ không muốn gánh chịu đâu”.

Đào Thành nói, gương mặt nghiêm túc.

“Tôi biết”.

Lệnh Hồ Vũ mỉm cười.

Đào Thành khách sáo thì khách sáo, cung kính thì cung kính, nhưng chuyện nên nói việc nên làm vẫn không thể hàm hồ.

Lệnh Hồ Vũ không muốn truy cứu chuyện này thêm, nhìn thẳng Lâm Chính nói: “Thần y Lâm đúng không?

Nghe nói anh là người đã làm chú ba tôi bị thương, còn sỉ nhục ông ấy?”.

“Chú ba của anh là ai?”. 

“Lệnh Hồ Kiêu”.

“Hóa ra là ông ta?”.

“Nói đi, chuyện này anh định xử lý thế nào?”.

Lệnh Hồ Vũ uống trà, không nhanh không chậm nói.

“Giao người đi, thế nào?”.

Lâm Chính suy nghĩ một lúc rồi nói.

“Xem ra anh rất biết điều”.

Lệnh Hồ Vũ mỉm cười.

“Có sao? Được thôi”.

Lâm Chính lắc đầu, thản nhiên lên tiếng: “Lệnh Hồ Kiêu đâu? Ông ta đang ở đâu? Khi nào đưa tới? Lần trước thả ông ta đi, không ngờ ông ta còn bảo anh đến gây rắc rối cho tôi, xem ra lần này tôi không thể tha cho ông ta nữa”.

Nụ cười của Lệnh Hồ Vũ cứng đờ, nhíu mày.

“Anh đang nói tôi giao người?”.

“Chứ sao? Chẳng lế anh nghĩ tôi sẽ giao chính bản thân mình cho anh?”.

Lâm Chính kỳ quái hỏi. 

Lệnh Hồ Vũ nghe xong, giận quá mà cười: “Ha ha ha ha, hay, thú vị, thật là thú vị! Ha ha ha ha...

Người của thế gia Lệnh Hồ nổi giận nhìn Lâm Chính, chỉ muốn băm vằm xé xác Lâm Chính.

Đào Thành đầy vẻ lo lắng. Ông ta im lặng một lúc, cuối cùng ghé sát lại.

“Cậu Lâm, cậu nên nhịn một chút, đừng chơi cứng với người này. Cậu cúi đầu, tôi sẽ tìm cấp trên hòa giải, có lẽ chuyện này còn cơ hội xoay chuyển”.

“Ông nói tôi cúi đầu?”.

“Cậu Lâm đừng trách, Lệnh Hồ Vũ nay đã khác xưa. Nói thật nếu là trước ka, tôi không thể nào đích thân tiếp. đãi cậu ta, nhưng giờ thì khác, cậu ta đã bái Thương Lan Võ Thần và Thái Thiên Võ Thần làm thầy, là vị truyền nhân duy nhất ở long mạch dưới lòng đất chúng tôi được hai vị Võ Thần đồng thời chỉ dạy. Tiền đồ của cậu †a không thể lường được, bước vào hàng ngũ Võ Thần là chuyện chắc như đỉnh đóng cột, cho dù là tòa nhà treo thưởng chúng tôi cũng không dám đắc tội”.

“Ý ông là...

“Cậu Lâm, tôi biết thế này sẽ làm khó cậu, nhưng tôi nghĩ chuyện này không còn cách nào nữa rồi. Thế này, cậu quỳ xuống dập đầu với cậu ta, tôi sẽ nói vài câu hòa giải. Cậu có bảo bối gì có thể dâng ra được thì dâng ra, tôi nghĩ nể mặt tòa nhà treo thưởng, cậu Vũ sẽ nhượng bộ”.

Đào Thành lại khuyên nhủ. Lâm Chính nghe xong có hơi tức cười.


Lệnh Hồ Vũ liếc nhìn Đào Thành, cười híp mắt nói.

“Cậu Vũ...”

Đào Thành sốt ruột, vẫn muốn khuyên tiếp, nhưng Lệnh Hồ Vũ đã mất kiên nhẫn...