Lệnh Hồ Vũ giơ tay, ra hiệu Đào Thành không cần nói nữa, sau đó thản nhiên lên tiếng: “Quản lý Đào, ông ở đây cả quá trình, cũng thấy tôi luôn nhẫn nại nói chuyện với anh ta. Tiếc là anh ta quá cố chấp, không thể khuyên nổi, thậm chí còn dám sỉ nhục tôi. Ông nói xem tôi làm sao nhịn được?”.
“Cậu Vũ... xin hãy cho tôi nói chuyện thêm với cậu ấy... Đào Thành vội nói. “Không cần nữa”.
Lệnh Hồ Vũ lắc đầu, nhìn chằm chằm Lâm Chính: “Bây giờ tôi chỉ cho anh ta một con đường để đi, cũng là cơ hội duy nhất tôi cho anh ta. Tôi muốn anh ta lập tức rời khỏi tòa nhà treo thưởng, đi với tôi. Ngoài ra, tất cả người của thế gia Huyết Đao trong tòa nhà treo thưởng cũng phải đi cùng tôi, có lẽ tôi còn cân nhắc giữ cho. những người đó một mạng... Đương nhiên, tôi chỉ đồng ý giữ lại mạng cho bọn họ, những thứ khác... thì không”.
Nói xong, người của thế gia Lệnh Hồ cười cợt nhìn đám người Lâm Chính.
Người ngoài không biết lời này có ý gì, nhưng người của thế gia Lệnh Hồ thì biết.
Giữ mạng thì được, nhưng e rằng trừ mạng ra thì không còn gì khác.
Y võ của thế gia Lệnh Hồ không tệ, y võ của Lệnh Hồ Vũ còn cao cường hơn cả.
Hắn thích nhất là cất giữ não người, bằng thủ đoạn đặc biệt lấy não người đó ra, đặt trong một dụng cụ, dùng thuốc nuôi dưỡng. Não không chết, tư duy vẫn còn, nhưng ngoài não ra thì không còn gì tồn tại.
Vậy cũng được xem là còn sống trong mắt Lệnh Hồ Vũ.
Rất rõ ràng, hắn định dùng cách này xử lý Lâm Chính.
Nhưng Lâm Chính không biết thủ đoạn tàn nhẫn của Lệnh Hồ Vũ.
Đào Thành cũng không biết, nhưng ông ta cũng nghe ra được nghĩa khác trong câu nói.
Trong lúc do dự, Đào Thành lia mắt về phía Lâm Chính, dường như muốn hỏi ý kiến của anh.
Lâm Chính lại chăm chăm uống trà, bình tĩnh nói: “Chuyện của Lệnh Hồ Kiêu, thế gia Lệnh Hồ còn chưa cho tôi một lời giải thích, giờ lại uy hiếp tôi. Xem ra các. người không coi tôi ra gì rồi”.
“Coi mày ra gì? Soi gương lại đi, mày cũng xứng sao?”.
Một người của thế gia Lệnh Hồ cười nói.
“Vậy thì tôi và các vị nói chuyện không hợp, các vị có thể về rồi”.
Lâm Chính tiếp tục pha trà, không ngẩng đầu lên, dường như không muốn nhìn đám người này.
Đào Thành gọi lại, nhưng có vẻ Lệnh Hồ Vũ không muốn dài dòng thêm nữa.
Hắn mỉm cười nhìn Lâm Chính, sau đó lại nhìn về phía Đào Thành.
“Tiền phòng của tòa nhà treo thưởng cực kỳ đắt, thuê phòng phải trả tiền, tôi nghĩ sớm muộn cũng có ngày anh ta tiêu hết tiền đúng không?”.
Lệnh Hồ Vũ cười hỏi.
Đào Thành há hốc miệng, không nói gì.
“Tiêu hết tiền thì đi kiếm không được sao?”.
Vẻ mặt của Tửu Ngọc và Ngự Bích Hồng đều vô " cùng khó coi.
Lệnh Hồ Vũ chỉ kiêng dè tòa nhà treo thưởng, không dám ra tay trong tòa nhà, nhưng ra khỏi tòa nhà này thì khác.
“Tôi không tin các người có thể trốn cả đời ở trong tòa nhà này. Ngoại trừ phòng khách, những khu vực khác đều không thể cho người ở. Sớm muộn gì anh cũng phải ra khỏi tòa nhà. Khi ngày đó đến, anh sẽ phải hối hận vì lời nói và hành động ngày hôm nay, biết chưa?”.
Lệnh Hồ Vũ vỗ vai Lâm Chính, sau đó giữ nụ cười trên mặt, đi ra khỏi cửa.