Sắc mặt đám đông trông vô cùng khó coi. Không ai ngờ sự việc lại thành ra thế này.
Đào Thành thở dài với vẻ bất lực. Ông ta rất muốn nói gì đó nhưng lại không nói nên lời.
Khi Hồ Lệnh Vũ định rời đi thì Lâm Chính đột nhiên lên tiếng.
“Đứng lại”.
“Hả?”, Hồ Lệnh Vũ chau mày, quay lại nhìn.
“Anh yên tâm, tôi sẽ không ở đây cả đời đâu, Cùng lắm là vài ngày tôi sẽ ra, nhưng tôi nói cho anh biết”.
“Biết cái gì?", Hồ Lệnh Vũ hào hứng hỏi.
“Tôi từng cho Lệnh Hồ Kiêu một cơ hội nhưng ông ta không biết quý trọng. Món nợ này tôi sẽ tìm ông ta để tính. Ngoài ra, chúng ta coi như kết mối thâm thù, tôi nghĩ vài ngày tới thôi tôi sẽ đích thân tới nhà Hồ Lệnh và tính sổ với các người”, Lâm Chính vừa uống trà vừa nói.
Tửu Ngọc, Ngự Bích Hồng và Đào Thành đều hoang mang. Đây chẳng phải điếc không sợ súng sao?
“Ha ha, được, được. Ha ha”, Lệnh Hồ Vũ bật cười. Người nhà họ cũng vui lắm.
Chưa từng thấy ai điên cuồng như anh.
“Thần y Lâm, vậy tôi ở nhà đợi anh. Cũng đỡ mất công tội chạy tới Long Tâm Thành....Ha ha..."
Hồ Lậnh Vũ bật cười rồi quay người rời đi. Lâm Chính không nói thêm gì nữa.
Đào Thành thở dài, lắc đâu. Đám người Hồ Lệnh Vũ nghênh ngang rời đi. Ai cũng cười đắc ý.
Đúng lúc này một bóng hình đột nhiên xuất hiện ở hành lang. Hồ Lệnh Vũ ngước nhìn, thấy người này đang bị thương nặng mới khỏi.
Hản cũng không ngạc nhiên nhiều, chỉ bước tiếp. Nhưng lúc này người phụ nữ bên cạnh bỗng giật mình giống như nhìn thấy thứ gì đó không dám tin.
“Hả?”
Hồ Lệnh Vũ chau mày nhìn cô gái. Cô ta đứng ngây ra đó.
Người đàn ông băng bó này đi tới phòng của Đào. 'Thành và cũng khính hô lên: “Thầy ơi”.
Sau đó cánh cửa mở ra, người đàn ông bước vào. “Cô sao thế?”, Hồ Lệnh Vũ hỏi.
“Anh không nhận ra người đó là ai sao?”, cô gái khẽ nói.
“Băng bó tới mức đó sao nhận ra được?”
“Sao thế, là người quen à?”
“Thôi bỏ đi”
“Ý gì?
“Người đó họ Thương Lan”.
“Thì sao?”
“Tên Phúc”.
“Đây mới là vấn đề”. Cô gái nói: “Anh ta tới phòng đó tìm ai vậy? Hơn nữa...anh ta còn vừa gọi thầy? Lế nào những điều này không đáng để chúng ta phải suy nghĩ sao?”
“Lã nào là tên họ Lâm đó?”, Hồ Lệnh Vũ trầm giọng.
Cô gái áo đỏ không nói gì nhưng đôi mắt ánh lên vẻ lo lắng.