Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 5462: Mau thông báo cho mọi người trốn đi



Hồ Lệnh Vũ chau mày, nhìn về hướng căn phòng đó và suy nghĩ: “Cô nghĩ sao về người đó?”

“Thần y Lâm ấy hả?” “Trước giờ cô nhìn người rất chuẩn”.

“Nhưng lần này tôi không nhìn thấu được anh ta”.

Cô gái bặm môi, khẽ nói: “Hành động, suy nghĩ của người này đều hết sức khác thường. Hơn nữa khí tức cũng không đoán ra được...”

“Vậy sao? Anh ta tự xưng là thần y Lâm, vậy còn y thuật thì sao?”

“Chắc...cũng chẳng tới đâu”.

Cô gái nhớ lại Lâm Chính và nói: “Mười ngón tay anh †a không hề sần sùi, không có dấu hiệu dùng châm, hơn nữa cũng không thấy có mùi thuốc. Tôi nghĩ y thuật của anh ta cũng bình thường, không đáng nhắc tới”.

“Hừ vậy thì là một kẻ vô danh tiểu tốt rồi”.

Hồ Lệnh Vũ cười khinh miệt: “Có thể anh ta biết một chút võ kỹ, như vậy thì tôi giết cũng dễ như trở bàn tay thôi”.

“Chắc vậy”, cô gái khẽ nói.

Trước đó cô ta không nói gì là vì quan sát Lâm Chính.  

Mỗi lần cùng ra ngoài với Hồ Lệnh Vũ là cô ta đều

yên lặng quan sát tình hình. Đây cũng là lý do mà Hồ Lệnh Vũ có thể luôn ngông cuồng như thế. Không phải hắn không có não mà là vì đã có người quan sát tình hình thay cho hắn rồi.

“Chuyện của Thương Lan Phúc lát nữa tôi sẽ đi hỏi sư phụ là được, không có gì hết”, Hồ Lệnh Vũ phất tay, thản nhiên cười nói.

“Đi thôi”

“Giờ chúng ta đi đâu?”

“Còn có thể đi đâu chứ. Tới Long Tâm Thành rồi thì sao có thể về dễ dàng như vậy được. Chẳng phải còn một nơi cần đi sao?”, Hồ Lệnh Vũ nhìn với ánh mắt dữ tợn..

Nghe tới đây các cao thủ khác cũng trở nên vô cùng kích động.

“Ý của cậu chủ là...”

“Đi thôi...”

“Ok”

“Ha ha, vui rồi”, đám đông hoan hô.

Cô gái mặc áo đỏ chỉ chau mày: “Cậu chủ, tôi không khỏe, không đi nữa...” 

“Được, vậy cô kiếm chỗ nghỉ ngơi, đợi làm xong việc thì tôi sẽ tới tìm cố”.

“Được”, cô gái gật đầu, đi ra khỏi tòa nhà treo. thưởng.

Trong phòng làm việc.

“Thế nào rồi...đỡ hơn chút nào chưa?”, Lâm Chính nhìn Thương Lan Phúc bị băng bó giống như một cái bánh ú bèn cười nói.

Thương Lan Phúc rưng rưng, quỳ xuống đất khấu đầu: “Cảm ơn ơn cứu mạng của đại nhân”.

Giọng nói của anh ta nghẹn ngào, tâm trạng vô cùng kích động.

“Mau đứng dậy đi, anh đang làm gì vậy. Anh bị thương, đừng cử động. Nếu như ảnh hưởng tới vết thương thì tệ lắm”, Lâm Chính vội vàng đỡ anh ta dậy.

'Thương Lan Phúc lau nước mắt: “Thưa thầy, thầy là người thân nhất trên đời này của Lan Phúc, thật không ngờ là có thể gặp được thầy”.

Thương Lan Phúc không thể ngờ có người bố nào mà hại con tới mức này không. Và đến bố của anh ta còn làm vậy thì anh ta còn hi vọng vào ai trên đời nữa.

Lâm Chính có thể hiểu được tâm trạng của Thương Lan Phúc. Anh võ vai: “Đừng buồn nữa, mọi chuyện cũng qua rồi. Đợi tôi xong việc ở đây thì có thể đưa mọi người rời khỏi vùng đất thị phi này rồi”.

“Dạ”, đám đông gật đầu.

Dù là Tửu Ngọc, Ngự Bích hồng, Thương Lan Phúc thì đều chẳng ai muốn ở lại đây ngày nào. Mặc dù ở đây có rất nhiều linh khí, thích hợp cho việc tu luyện thế nhưng bọn họ không cần bất tử. Bọn họ chỉ muốn sống đời bình yên, không còn bị đau khổ nữa.

“Anh Lâm”, đúng lúc này, cánh cửa mở ra, Mị Mộng lao vào.

“Cô Mị Mộng, sao cô tới vậy?”, anh ngạc nhiên.

“Tôi nghe nói Hồ Lệnh Vũ tới à? Anh ta ở đâu?”, cô ta bặm môi.

Đào Thành cười chua chát: “Cô đừng nóng, là do tôi cố tình không thông báo cho cô. Tôi cũng đã nghe qua chuyện của hai gia tộc rồi. Tôi lo nếu gặp Hồ Lệnh Vũ thì cô sẽ làm loạn”

“Cô Mị Mộng, cô đừng vội, Hồ Lệnh Vũ đã đi, hành động này của quản lý Đào cũng là để bảo vệ cô”.

Mị Mộng dù hận Hồ Lệnh Vũ nhưng cô cũng có lý trí, không tới mức không biết suy nghĩ...Cô ta đương nhiên có thể hiểu được suy nghĩ của quản lý Đào.

“Quản lý Đào, ông xem thường tôi rồi. Ông yên tâm, tôi biết đây là đâu, cũng biết thực lực của Hồ Lệnh Vũ như thế nào. Tôi sẽ không làm loạn đâu. Chỉ là người này hại chú của tôi...tôi thật sự...”

Mị Mộng không nói nên lời, khuôn mặt của cô ta trở nên căng thẳng, cô ta siết nắm đấm, cảm thấy uất hận vô cùng.

Đào Thành không nói gì.

“Phải rồi Mị Mộng, cô mau nghĩ cách thông báo cho. người nhà, bảo họ mau chóng rời khỏi thế gia Huyết Đao. Nếu còn không đi thì sẽ muộn mất”, Lâm Chính đột nhiên lên tiếng.

“Rời khỏi đó sao?”, Mị Mộng giật mình, đột nhiên ý thức được điều gì đó: “Anh Lâm, ý của anh là...”

“Hồ Lệnh Vũ tàn nhãn, hắn dám ra tay với chú của cô như vậy thì hắn tới Long Tâm Thành sẽ không chịu bỏ đi như thế đâu. Tôi nghĩ hắn đang lên kế hoạch ra tay với thế gia Huyết Đao'.

“Hắn chỉ dẫn theo mười mấy người, sao có thể làm gì được thế gia Huyết Đao chứ?”,cô ta nói.


Đào Thành nói.

“Cái gì?”, Mị Mộng khựng người. Lúc này cô ta mới ý thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề.

“Mau thông báo cho mọi người trốn đi đi, tốt nhất là chạy về phía toàn nhà treo thưởng, còn không đi là sẽ muộn mất đấy”.

Mị Mộng giật mình, lập tức chạy ra khỏi phòng làm việc.