Mị Mộng rời đi chưa được bao lâu thì Cầm Kiếm Nữ đã lại lao vào với vẻ mặt hớt hải.
“Cô Cầm Kiếm sao thế?”, anh hỏi.
“Mị Mộng cừa rồi đã dẫn toàn bộ người của thế gia Huyết Đao rời khỏi tòa nhà treo thưởng rồi. Nói là đi cứu viện cho thế gia...rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Lúc Lâm Chính bị nhốt trong Long Cung, nếu không có Mị Mộng thì không biết là Cầm Kiếm Nữ đã bị chết bao nhiêu lần rồi. Cô ta rất cảm ơn Mị Mộng. Giờ xảy ra chuyện thế này, sao cô ta có thể ngồi yên được.
“Cái gì? Hồ Lệnh Vũ định ra tay với người nhà Huyết Đao sao?”, Cầm Kiếm Nữ thất kinh.
“Đúng vậy”
“Vậy...tại sao anh không ra tay?”, cô ta thận trọng hỏi.
“Tôi nào phải người tốt".
Lâm Chính lắc đầu: “Lần trước, chuyện của Lệnh Hồ. Kiêu tôi có ý giúp thế gia Huyết Đao, tôi còn nói sẽ bảo vệ họ rời khỏi Long Tâm Thành, tìm cách giúp họ phát triển nhưng bọn họ không chấp nhận thì sao tôi còn phải cố chấp chứ?”
“Nhưng nếu như vậy thì chẳng phải là cô Mị Mộng sẽ gặp nguy hiểm sao?”, Cầm Kiếm Nữ run rẩy...
“Yên tâm, cô ta sẽ không sao đâu”, Lâm Chính điềm đạm nói.
“Tại sao....”
“Bởi vì...tôi đã đưa cho cô ấy vài viên bảo mệnh đan rồi. Có chúng, Hồ Lệnh Vũ sẽ không thể làm gì được cô ấy”, anh nói. Cầm Kiếm Nữ nghe thấy vậy bèn thở phào.
“Thưa thầy, tên Hồ Lệnh Vũ đó hận thầy như vậy, tại sao không diệt cỏ tận gốc? Sớm muộn gì hắn xũng ra tay với thầy, chỉ bằng mình ra tay trước”, Thương Lan Phúc không nhịn được nữa bèn lên tiếng.
Lâm Chính chỉ lắc đầu
“Một tên Lệnh Hồ Vũ chẳng là gì cả, thế nhưng hiện tại hắn là đồ đệ của Thương Lan Võ Thần. Anh có biết vì sao tôi lại đứng ra cứu anh không?”
“Vì sao?”
“Bởi vì tôi và Thương Lan Võ Thần đã có khế ước đó là cùng đối phó với Ám Thiên Võ Thần", Lâm Chính điềm đạm nói.
“Gái gì?”, Thương Lan Phúc bàng hoàng nhưng nhanh chóng hiểu ra.
Lâm Chính đoạt bội kiếm của Ám Thiên Võ Thần, thì chắc chắn ông ta sẽ không tha cho anh. Huống hồ Ám Thiên Võ Thần còn có Diệp Viêm. Chỉ dựa vào một mình Lâm Chính thì sẽ không thể đối phó được.
Lúc này chỉ đành mượn thế lực của Thương Lan Võ Thần và Thái Thiên Võ Thần để đối phó thôi.
“Tôi không có lý do ra tay, nếu không hai vị võ thần sẽ ra tay với tôi. Có điều, tôi có thể đi ngăn chặn việc liên quan tới thế gia Huyết Đạo, coi như là giữ thể diện cho Mị Mộng”.
Lâm Chính suy nghĩ một lúc rồi đứng dậy: “Chúng ta tới thế gia Huyết Đao xem như thế nào đi”.
“Vâng”, đám đông gật đầu.
“Nếu cậu muốn ngăn lại thì ở tại đây khi nãy cậu đã làm thế rồi...Cậu đang muốn tạo lý do để tiêu diệt Lệnh Hồ Vũ đúng không?”
Đào Thành hít một hơi thật sâu: “Cậu Lâm, cậu làm vậy sẽ đắc tội với hai vị võ thần đấy. Lẽ nào cậu muốn trở thành người một lúc đắc tội với ba vị võ thần hay sao?”
Dứt lời, đám đông đều giật mình. Lâm Chính trâm giọng. Môt lúc sau anh mới lên tiếng.