Đào Thành ở trên tầng cao nhất của tòa nhà treo thưởng cả buổi chiều mới đi xuống.
Nhìn bộ dạng ông ta, xem ra tòa nhà treo thưởng đã có biện pháp đối phó.
Lâm Chính không quan tâm việc này.
Bây giờ anh quan tâm không phải là hành động đối với núi Bất Ước.
Nếu Ám Thiên Võ Thần thật sự ẩn nấp ở núi Bất Ước thì núi Bất Ước sẽ có một trận chiến kinh thiên.
Điều phải làm là tích lũy sức mạnh, chuẩn bị sẵn sàng.
Ngay khi Lâm Chính chuẩn bị đi bế quan, Ngự Bích Hồng vội vã đến phòng bế quan, gõ cửa.
“Chuyện gì?”.
Lâm Chính nhíu mày, mở cửa ra.
“Đại... Đại nhân, có chuyện rồi “Gó chuyện gì rồi?”.
Lâm Chính vội hỏi.
“Lệnh Hồ Vũ... đến đây rồi!".
Ngự Bích Hồng run rẩy nói.
“Cái gì?".
Lâm Chính ngạc nhiên, suy nghĩ chốc lát rồi cùng Ngự Bích Hồng ra ngoài.
Một lúc sau, hai người đến tầng hai của tòa nhà treo. thưởng.
Lúc này, đám người Mị Mộng, Cầm Kiếm Nữ, Thương Lan Phúc đều tụ tập ở văn phòng của Đào. Thành.
Đào Thành cũng đã tới.
Trừ bọn họ ra, sau lưng ông ta còn có một hàng thủ vệ của tòa nhà treo thưởng, khí tức vô cùng đáng sợ.
Những thủ vệ này ai nấy đều được võ trang đến tận răng, tu vi ai cũng đáng sợ, khiến người ta nghẹt thở.
Đợi Đào Thành đi vào, thủ vệ lập tức phong tỏa hiện trường.
Lệnh Hồ Vũ ngồi uống trà ở phía trong lại có dáng vẻ ung dung tự tại.
Hắn liếc nhìn người xung quanh đang chăm chăm vào mình, khóe miệng khẽ giương cao, sau đó tiếp tục uống trà, tỏ vẻ nhìn như không thấy.
Lâm Chính cũng đi vào, liếc nhìn Lệnh Hồ Vũ.
Hắn chỉ dẫn theo một người, là một ông lão chưa từng gặp mặt.
Ông lão trông gầy gò, yếu không chịu nổi gió, dường như gió thổi qua là sẽ ngã.
Ông ta yên lặng đứng bên cạnh Lệnh Hồ Vũ, hai mắt trống rỗng nhìn phía trước, giống như tượng điêu khắc
không động đậy.
Lâm Chính nhìn ông lão, ánh mắt có vẻ nghiêm trọng.
Thực lực của ông lão e là còn cao hơn Lệnh Hồ Vũ... “Cậu VũI”.
Đào Thành gọi một tiếng, khí thế hùng hổ đi vào văn phòng.
“Cậu còn dám đến tòa nhà treo thưởng của tôi?”.
“Quản lý Đào, nếu tôi không đến, chỉ sợ sự hiểu lầm này sẽ tăng thêm”.
Lệnh Hồ Vũ lại cười ha ha, đặt tách trà xuống.
“Hiểu lầm?”.
“Quản lý Đào, tôi đã nghe nói chuyện này rồi, tôi phải thanh minh cho tôi! Chuyện bắt cóc giết người ở tòa nhà treo thưởng không phải tôi làm”.
Lệnh Hồ Vũ cười nói.
“Không phải anh làm thì ai làm? Cô Cầm Kiếm đã nói rồi, chính anh đã phái người đến đây làm loạn!”.
Thương Lan Phúc quát lên.
“Chứng cứ đâu?”.
Lệnh Hồ Vũ hỏi.
“Cô Cầm Kiếm chính là nhân chứng!”.
Ngự Bích Hồng nói.
“Cô ta mà làm nhân chứng được sao?”.
Lệnh Hồ Vũ lắc đầu, nheo mắt nói: “Cô Câm Kiếm có chút quan hệ với thế gia Huyết Đao, nếu cô ta vu khống tôi trả thù cho người của thế gia Huyết Đao thì chẳng phải oan uổng cho tôi lắm sao? Nói suông không bằng chứng, trừ khi các người có thể lấy ra chứng cứ xác thực, không thì các người đang vu khống tôi!”.
Thương Lan Phúc lập tức á khẩu.
“Cho nên, anh chạy đến đây là để tự chứng minh trong sạch?”.
Lâm Chính thản nhiên lên tiếng. “Đương nhiên”.
Lệnh Hồ Vũ cười híp mắt: “Các người không có chứng cứ, nhưng tôi có chứng cứ”.
Tửu Ngọc cười nhạt lên tiếng: “Cậu cũng nói rồi, nói suông không bằng chứng, ông ta thì có chứng cứ gì?”.
“Người khác có lẽ không thể xem là nhân chứng, nhưng người này nhất định có thểi”.
Lệnh Hồ Vũ híp mắt nói:Bởi vì ông ấy là chú của Thái Thiên Võ Thần đại nhân”.