Mọi người đều sửng sốt và lần lượt đưa mắt nhìn ông già, trên mặt họ đều hiện lên vẻ hoài nghỉ.
"Chú của Thái Thiên Võ Thần? Lẽ nào là...” Đào Thành cũng run rẩy, vội vàng bước tới, chắp tay chào: "Hóa ra là Thái Thượng Thiện đại nhân, tôi là Đào.
Thành, rất vinh hạnh được gặp đại nhân!"
"Thái Thượng Thiện ư? Là người trong truyền thuyết đó sao?"
"Ôi trời ơi, có thật là ông ấy không?"
"Không phải chứ?"
Thương Lan Phúc, Mị Mộng, Ngự Bích Hồng và những người khác đều sửng sốt, không ai dám tin vào tai mình.
"Thái Thượng Thiện là ai?"
Lâm Chính cau mày, quay đầu lại thấp giọng hỏi.
"Đại nhân, vị Thái Thượng Thiện này là bán Võ Thần một trăm năm trước!"
"Chỉ là bán Võ Thần thôi sao?"
"Mặc dù nói là bán Võ Thần, nhưng trên thực tế có ông ấy đã đôt phá, tiến vào cảnh giới Võ Thần, nhưng lời đồn này chưa bao giờ được xác nhận!"
"Chỉ vậy thôi sao....Nếu đúng như vậy thì tại sao mọi người lại ngạc nhiên đến vậy?”
Lâm Chính không khỏi tò mò hỏi.
"Sở dĩ chúng tôi bị sốc là vì người đàn ông này đã dạy võ cho ba vị Võ Thần!" Ngự Bích Hồng thì thầm: "Nghe nói, Thái Thiên Võ
Thần, Thương Lan Võ Thần và Trấn Ngục Võ Thần đều từng được con người vĩ đại này chỉ điểm!"
"À ra vậy..."
Lâm Chính đột nhiên hiểu ra.
Trong toàn bộ long mạch dưới lòng đất, có bao. nhiêu người đủ tư cách để chỉ dạy cho Võ Thần? Hơn nữa còn là ba Võ Thần cùng một lúc?
Chỉ riêng điều này thôi cũng đủ chứng minh đối phương là một cao thủ đáng sợ không hề thua kém Võ
Thần.
Hơn nữa, người đàn ông này còn là chú của Thái Thiên Võ Thần, cho nên địa vị của ông ta lại càng cao!
Mọi người ngơ ngác nhìn, không ai có thể tin rằng Lệnh Hồ Vũ lại mời được vị Phật sống này tới đây.
"Giám đốc Đào phải không? Trong khoảng thời gian này, A Vũ vẫn đang tu luyện ở núi Dương Thái, chưa từng đến thành Long Tâm, cho nên tôi nghĩ việc của toà nhà treo thưởng không liên quan gì đến nó. Vậy nhờ cậu thông báo cho những người phía trên, đừng hiểu lầm người tốt, vậy có được không?”
Ông già chậm rãi nói. Giọng nói khô khốc và khàn khàn nhưng có một vẻ uy nghiêm khó tả.
Đào Thành sao dám phản bác? Ông ta nhanh chóng chắp tay hành lễ.
"Vâng, vâng, Thái Thượng Thiện đại nhân yên tâm, tôi sẽ lập tức giải thích với lãnh đạo bên trên, nhất định sẽ điều tra rõ chuyện này!"
"Việc điều tra rõ ràng hay không không liên quan gì đến chúng tôi, tôi chỉ muốn nói với cậu rằng Lệnh Hồ Vũ không liên quan gì đến chuyện này! Hiểu chưa?”
Ông già cau mày và giọng nói ngày càng độc đoán. Đào Thành giật mình, vội vàng chắp tay lần nữa: "Vâng, đại nhân nói đúng, cậu chủ Vũ không liên quan gì đến chuyện này, không liên quan gì đến chuyện này..."
"Vậy thì được rồi”.
Cho dù ông ta không tin chuyện này không liên quan đến Lệnh Hồ Vũ, nhưng có Thái Thượng Thiện chống lưng cho hắn, Đào Thành cũng chỉ có thể cho qua. "Đúng rồi".
Khi Lệnh Hồ Vũ chuẩn bị rời đi, hắn đột nhiên nhớ ra cái gì, lập tức quay sang nói với Lâm Chính: "Lâm thần y phải không? Lập tức sắp xếp người của anh rồi đi theo chúng tôi!"
"Đi? Đi đâu?" Lâm Chính cau mày hỏi. "Núi Bất Ước".
Lệnh Hồ Vũ cười nói: "Tôi nghĩ anh đã nhận được thông tin rồi phải không? Ám Thiên Võ Thần rất có thể đang ẩn náu ở núi Bất Ước. Thái Thiên Võ Thần và Thương Lan Võ Thần đã đang trên đường tới đó. Khi đến núi Bất Ước, chúng ta sẽ phát động chiến dịch bao vây và trấn áp Ám Thiên Võ Thần! Rõ chưa?"