Cô ta là con gái của Võ Thần, từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, những thứ cô ta có đều là những thứ tốt nhất thế gian.
Xét về võ học, có Ám Thiên Võ Thần giám sát đương nhiên không thể có sơ sót.
Không dễ gì mới trở thành người dự tuyển Võ Thần, nhưng trong số những người dự tuyển Võ Thần ở long mạch dưới lòng đất, cô ta lại là người kém cỏi nhất.
Ngay cả y thuật, Ám Minh Nguyệt cũng không chiếm ưu thế.
Tu vi y đạo của cô ta thậm chí còn không thể sánh bằng Lang Gia.
Cô ta cũng chẳng có cảm giác gì với những loại hoa thơm cỏ lạ mà Ám Thiên Võ Thần thu thập được trong những năm qua.
Nhưng thấy Lâm Chính nghiêm túc và lo lắng như vậy, cô ta cũng không dám sơ suất, mọi người kéo dây cương, quay đầu ngựa chạy như điên về cứ điểm Ám Lâm.
Lâm Chính buộc phải bắt được Diệp Viêm trước khi hắn tới cứ điểm Ám Lâm, chiếm hết những đồ vật tốt.
Mọi người chạy như bay, không ngừng nghỉ suốt cả quãng đường.
Cùng lúc đó, tin tức ở núi Bất Ước cũng dần được truyền đi.
Tin tức cái chết của Thương Lan Võ Thần, Ám Thiên Võ Thần và Thái Thiên Võ Thần cũng lan đi nhanh chóng.
Toàn bộ long mạnh dưới lòng đất ngay lập tức chấn động.
Ba vị Võ Thần chết cùng lúc.
Đây là cục diện bi thảm mà từ trước tới nay long mạch dưới lòng đất chưa từng có!
Cùng với cái chết của Võ Thần, toàn bộ long mạch dưới lòng đất cũng trở nên hỗn loạn.
Long Tâm Thành là nơi đầu tiên xảy ra hỗn loạn.
Trước đó Lâm Chính đã nghĩ ngay đến truyền thừa và bảo vật của Thương Lan Võ Thần.
Bởi vì căn cứ của Thương Lan Võ Thần ở Long Tâm Thành.
Nhưng sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, Lâm Chính quyết định từ bỏ sào huyệt của Thương Lan Võ Thần và Thái Thiên Võ Thần, quyết định đi lấy báu vật ở cứ điểm của Ám Thiên Võ Thần.
Lý do rất đơn giản, chính là không đến kịp!
Vì sau khi Lâm Chính xử lý đầu của Ám Thiên Võ Thần, tin tức Thương Lan và Thái Thiên chết đã nhanh chóng lan truyền tới Long Tâm Thành.
Những thế lực ngủ đông ở Long Tâm Thành lập tức xông tới phủ Thương Lan, bắt đầu cướp phá.
Đến khi Lâm Chính chạy tới Long Tâm Thành, có lẽ ngay cả một viên gạch trong phủ Thương Lan cũng chẳng cướp được.
Còn thần điện của Thái Thiên thì chẳng cần phải nói, nơi đó cách chỗ Lâm Chính đến cả trăm nghìn cây số, với lực chân của Lâm Chính mà nói thì nhanh nhất cũng phải gần một ngày mới tới được đó.
Sau một ngày mới tới nơi thì chắc cũng chẳng còn cái nịt.
Chỉ có Ám Thiên Võ Thần là khác.
Từ sau khi đại chiến Long Tâm Thành kết thúc, Ám Thiên Võ Thần đã chuyển sào huyệt của mình xuống lòng đất, ẩn nấp rất kín đáo.
Vậy nên không ai biết về sào huyệt của ông ta.
Báu vật và truyền thừa của ông ta đương nhiên vẫn còn nguyên.
Không biết qua bao lâu, mọi người cuối cùng cũng tới một khu rừng đá lởm chởm.
Rừng đá này rất đặc biệt, mặt dù có rất nhiều cột đá cao hơn mười mét đứng sừng sững trên mặt đất nhưng xung quanh cột đá lại có dòng sông chảy xiết.
"Cuối cùng cũng tới rồi!”
Huyền Thông thở hổn hển, nhảy xuống ngựa, nằm thở hồng hộc trên mặt đất.
Mọi người đều dùng sức mạnh phi thăng lao như điên tới đây, sức chạy của ngựa rất nhanh, người cũng rất mệt mỏi.
"Mọi người phục hồi lại đi”.
Lâm Chính bình tĩnh nói, sau đó nhảy lên chỗ cao, quan sát khu rừng đá.
Một lát sau, anh nhận ra điều gì đó rồi nhảy xuống đất.
"Nơi này là một vùng cơ quan”.
Lâm Chính trầm giọng nói.
"Khả năng quan sát của Lâm đại nhân tốt thật đấy!”
Ám Minh Nguyệt nói thầm: “Nơi đây quả thật là một cứ điểm cơ quan do bố tôi dày công cải tạo! Người bình thường hoàn toàn không thể nhìn ra được, không ngờ anh chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra rồi! Bái phục!”
Ám Minh Nguyệt mỉm cười, sau đó đột nhiên nhảy xuống sông.