Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 5559: Có lẽ vậy



Sau cơn chấn động kịch liệt, một khe hở dài xuất hiện trong tầm mắt mọi người.

Khe hở chia rừng đá làm hai, ở trong khe hở đó là một hành lang rất dài.

“Đại nhân, xin mời!”

Ám Minh Nguyệt bò ra khỏi sông, dùng sức mạnh phi thăng hong khô nước trên người, cười nói.

Mọi người rất kinh ngạc. “Cơ quan này vậy mà lại được giấu dưới sông?” Lang Gia kinh ngạc hỏi.

"Đúng vậy, dưới đáy sông có một ngăn bí mật, mở nó ra là có thể mở cánh cửa đi cửa vào cứ điểm Ám Lâm”.

Ám Minh Nguyệt nói.

"Thì ra là như vậy”.

Mọi người bừng tỉnh.

"Cơ quan này cũng được coi là tuyệt diệu”. Huyền Thông cười nói.

Nhưng Lâm Chính cau mày, cẩn thận quan sát những cơ quan này. 

"Lâm đại nhân, sao vậy?"

Ám Minh Nguyệt tò mò hỏi. "À, không có gì, chúng ta vào thôi”.

Lâm Chính định thần lại, khẽ mỉm cười, nhấc chân đi về phía bậc thang.

Mọi người lần theo từng bậc thang đi xuống dưới rừng đá.

Chỉ thấy bên dưới là một không gian rộng mở với rất nhiều giá sách, bàn được đặt ở chỗ trống.

Giá sách chứa đây sách và đồ dùng, còn trên bàn là rất nhiều dược liệu được phơi khô.

Ở chỗ đất trống còn vẽ một trận pháp khổng lồ.

"Đây là trận pháp công kích à?”

“Lâm Chính, hoa văn trên trận pháp này nhiều như: vậy, e rằng lực sát thương sẽ vô cùng mạnh. Nếu có người bước vào chỗ này, một khi trận pháp được kích hoạt, e là không chết cũng bị lột một lớp da!”

Đám người Huyền Thông thốt lên.

“Dù sao cũng là trận pháp do một Võ Thần bày bố, cho nên sức mạnh của nó tất nhiên không tầm thường! Đâu phải là thứ mà tôi và cậu có thể hiểu được?”  

Lang Gia trầm giọng nói.

Mọi người gật đầu rối rít.

Ám Minh Nguyệt nhìn cảnh tượng xung quanh, trong lòng cảm thấy phiền muộn.

Cô ta từng có mặt ở đây lúc cứ điểm này được tạo. ra, cô ta cũng giúp bố mình bố trí mọi thứ.

Nhưng hôm nay cảnh còn người mất. "Mình nhất định phải hồi sinh bố!" Ám Minh Nguyệt thầm thề trong lòng.

Lúc này Lâm Chính đi tới những cái bàn kia, kiểm tra và quan sát dược liệu phơi khô đặt trên bàn.

Những dược liệu này rất nhiều, nếu tập hợp lại có thể nhét vừa hai cái rương.

Nhưng phẩm cấp của những dược liệu này...

Lâm Chính nhặt một thứ trông giống nhân sâm lên ngửi thử rồi cau mày.

"Đại nhân, những thứ này có lọt được vào mắt anh không?"

Ám Minh Nguyệt vội vàng hỏi.

"Rất tốt”. 

Lâm Chính gật đầu: "Dù sao cũng là dược liệu được Võ Thần thu thập. Giá trị của những thứ này không tầm thường! Chỉ là...”

"Chỉ là cái gì?"

Ám Minh Nguyệt ngơ ngác hỏi.

"Chỉ là... không có thứ gì đáng để kinh ngạc cả!"

“Kinh ngạc?”

Ám Minh Nguyệt hơi ngẩn ra.

"Thành thật mà nói, với năng lực của Ám Thiên Võ Thần, việc thu thập những dược liệu này sẽ không quá khó khăn, ngay cả tôi cũng có thể thu thập được! Tuy nó hiếm nhưng cũng không quá khó để lấy...”

Lâm Chính thở dài, hơi thất vọng.

Vốn dĩ anh còn tưởng đi tới đây có thể tìm thấy thuốc thần hiếm có nào đó.

Không ngờ lại là một đống thuốc khô.

Ám Minh Nguyệt hơi sửng sốt, nhìn kỹ dược liệu, cau mày nói: “Không đúng, tôi nhớ bố tôi đã mang theo rất nhiều loài hoa kỳ lạ và dược liệu quý hiếm tới mà, những loại hoa và dược liệu đó đều phát ra thần quang, chắc chắn là thuốc thần tuyệt phẩm!"

“Nhưng mấy thứ này đâu có phát sáng!” 


Vù...

Một tiếng động kỳ lạ phát ra.

Mọi người đều sửng sốt, vội vàng nhìn xuống.

Chỉ thấy trận pháp khổng lồ bao phủ khu đất trống kia lại bị kích hoạt...