“Trận pháp này có uy lực rất kinh người, có thể hủy diệt mọi thứ, cứ điểm này sắp không thể tồn tại được nữa, mau rời khỏi đây, nếu không đây chính nơi là chôn thân của chúng tai”
Đám người Lang Gia, Huyền Thông đều hét lên.
Ám Minh Nguyệt cũng hoảng sợ, vội vàng nói với Lâm Chính: "Đại nhân, chạy maul"
Mọi người lập tức bỏ mọi thứ trong tay xuống, hốt hoảng chạy ra ngoài.
Tuy nhiên, ngay khi mọi người chuẩn bị lao về phía cầu thang thì họ nghe thấy một tiếng nổ phát ra từ đầu cầu thang.
Sau đó, lối vào rung chuyển, nhanh chóng đóng lại.
Mọi người dừng chân.
“Lối ra... đã bị đóng ư?”
Ánh mắt Ám Minh Nguyệt đờ đẫn, lẩm bẩm.
"Là Diệp Viêm”.
Lâm Chính dừng lại, bình tĩnh nói: “Thì ra anh ta đã đến đây trước nhưng lại không tiến vào, anh ta đã đoán được rằng chúng ta sẽ tới đây, cho nên cố ý để chúng ta tiến vào cứ điểm, sau đó kích hoạt trận pháp công kích của cứ điểm, định tiêu diệt tất cả chúng ta”.
"Cái gì?"
Ám Minh Nguyệt sửng sốt, sau đó cô ta nắm chặt tay, căm hận nói: "Người này thật hèn hạ! Lại dám há miệng chờ sung! Đáng ghét!"
“Cứ tiếp tục thế này, e rằng một phút nữa đại trận sẽ phát động, đến lúc đó mọi thứ ở đây sẽ bị phá hủy. Mọi người, nếu không chạy thoát được thì phải nhanh chóng bố trí phòng ngự, nếu không chắc chắn sẽ chết!"
Lang Gia nhìn trận pháp đang rực sáng, căng thẳng nói.
"Ám Minh Nguyệt, làm thế nào để đóng trận pháp này?"
Huyền Thông vội vàng nhìn về phía Ám Minh Nguyệt.
Ám Minh Nguyệt sợ đến phát run, chợt nghĩ tới điều gì đó, cô ta lập tức lao tới chiếc đèn tường gần đó, đưa tay ấn lên vách tường màu xanh mấy cái...
Chẳng mấy chốc, một cái lỗ mở ra trên tường.
Nhưng khi Ám Minh Nguyệt nhìn thấy cảnh trong cái lỗ đó, cô ta sững sờ ngay tại chỗ.
"Sao lại như vậy?”
Đôi mắt Ám Minh Nguyệt đờ đẫn. “Sao vậy?” Mọi người lập tức chạy tới.
Họ nhìn thấy trong cái lỗ có một vài nút bấm và một số bánh răng, có vẻ như không có gì bất thường.
"Đây là cái gì?"
Lâm Chính hỏi.
"Đây là công tắc của trận pháp, nhưng công tắc này hoàn toàn khác với những gì tôi từng thấy. Chắc chắn nó đã bị ai đó thay đổi!"
“Diệp Viêm đổi à?”
"Rất có khả năng... Bởi vì anh ta là một trong những người chế tạo chính của trận pháp này!"
“Cái gì?”
"Xong rồi! Kết thúc rồi!"
Đám người Huyền Thông nghe thế, bất lực dựa vào. bức tường bên cạnh.
"Xem ra Diệp Viêm đã tính toán hết tất cả, chúng ta toi đời rồi”.
Ám Minh Nguyệt đau đớn nhắm mắt lại.
“Mẹ kiếp!”
Lang Gia không cam lòng, nhìn chằm chằm vào. cánh cửa đầu cầu thang, dùng đao chém mạnh vào nó.
Đoàng!
Một âm thanh nặng nề phát ra, nhưng cánh cửa không hề bị hư hại gì.
"Đừng lãng phí sức lực nữa, đá dùng để xây cứ điểm này đều là đá thép thô mà bố tôi đã dày công tìm kiếm, dùng đao kiếm không thể phá vỡ được!"
Ám Minh Nguyệt nhìn trận pháp sắp được kích hoạt, trong mắt cô ta đầy oán hận: "Trận pháp này là do bố tôi chuẩn bị để ngăn cản Thái Thiên Võ Thần và Thương Lan Võ Thần tiến vào cứ điểm, nhưng không ngờ lại bị Diệp Viêm lợi dụng để làm nơi chôn vùi chúng ta. Mặc. dù không thể chính tay đâm Diệp Viêm, nhưng dù có thành quỷ tôi cũng sẽ không bỏ qua cho anh tai”
"Mọi người đừng nói nhảm nữa, phòng thủ trước, cố gắng chống cự!"
Lang Gia trầm giọng nói.
"Vô dụng thôi. Đây là trận pháp dùng để đối phó với Võ Thần. Chúng ta chống lại kiểu gì đây?"
Ám Minh Nguyệt lắc đầu.
"Dù thế nào đi nữa, cũng phải thử một lần!"
Lang Gia nói.
Ám Minh Nguyệt suy nghĩ một lúc, rồi cuối cùng gật đầu.
"Cái gì?"
Mọi người đều ngạc nhiên, tất cả đều nhìn sang.
Chỉ thấy Lâm Chính đang đứng bên cạnh công tắc, ngón tay vẫn đang nghịch thứ gì đó.
Một lúc sau, anh mới thu tay lại, thở phào một hơi rồi cười nói: “Vẫn may, không quá khó”.