Thần y Lục nhìn sang Đào Thành: “Cậu Đào, phiền cậu mau chóng đi tới chỗ cậu Lâm một chuyến, cậu hỏi xem có phải cậu ta đã động đao với hai vị Võ Thần hay không, cậu ta nghe xong chắc chắn sẽ hiểu”.
“Hiểu cái gì?”.
Đào Thành ngạc nhiên hỏi.
Nhưng thần y Lục có vẻ không muốn giải thích, chỉ phất tay tỏ ý Đào Thành đi mau.
Đào Thành chỉ có thể đánh liều đi vào phòng bế quan.
“Chuyện gì?”.
Lâm Chính mở cửa ra, hỏi Đào Thành mang vẻ mặt căng thẳng đứng trước cửa.
“À, làm phiền cậu Lâm rồi, là thế này, Phó chủ tịch Đặng nói tôi đến hỏi cậu về vấn đề của hai thi thể đới.
“Vấn đề?".
Lâm Chính nhíu mày, nhưng lại không có vẻ bất ngờ:
“Các người phát hiện ra rồi sao?”.
“Phát hiện cái gì?”.
“Thi thể đã bị động đao”.
“A, ha ha, cái đó... những người khác đều không phát hiện, chỉ có thần y Lục phát hiện ra”.
Đào Thành cười lúng túng, vội giải thích.
“Thần y Lục?”.
Lâm Chính nhíu mày: “Người đó là ai?”.
“Y võ lợi hại nhất ở tòa nhà treo thưởng chúng tôi, võ kỹ có lẽ không lợi hại là bao nhưng về mặt y dược, ông ấy xếp thứ hai không ai dám xếp thứ nhất”.
Đào Thành cười đáp.
“ð? Tòa nhà treo thưởng của ông còn có nhân vật như vậy?”.
Lâm Chính hơi bất ngờ.
“Thần y Lục rất ít khi lộ diện trước mặt người khác, cũng không tham dự chuyện thường ngày của tòa nhà, chỉ khi nào tòa nhà xuất hiện sự kiện đặc biệt hoặc nguy cơ trọng đại, ông ấy mới ra mặt. Nói thật, hôm nay là lần đầu tôi gặp thần y Lục”.
Đào Thành cười đáp.
“Thế à? Cao nhân như vậy thì cũng có thể gặp một lần".
Lâm Chính lẩm bẩm, nhưng anh không vội đi gặp thần y Lục, mà là lấy một bức vẽ ra đưa cho Đào Thành.
“Ông cầm lấy giao cho thần y Lục đi”.
Lâm Chính nói.
Đào Thành sửng sốt, nhận lấy bức vẽ.
Trên đó là hình vẽ cơ thể người, nhưng trên cơ thể người này lại chỉ chít đường nét, giữa các đường nét còn có nhiều chấm tròn, vô cùng kỳ quái.
“Cậu Lâm, đây là....
“Không cần hỏi nhiều, giao cho thần y Lục của các ông là được. Thần y Lục nhìn thấy nó sẽ hiểu”.
Đào Thành hoang mang nhưng cũng không hỏi nhiều, chắp tay với Lâm Chính, sau đó rời đi.
Đợi Đào Thành đi rồi, Lâm Chính nói với Ngự Bích Hồng và Tửu Ngọc ở trước cửa: “Mọi người tự về phòng bế quan của mình, bây giờ bắt đầu bế quan, tu luyện hai bản tâm pháp này trước”.
Lâm Chính lấy hai cuốn bí tịch ra đưa cho hai người.
“Đại nhân, đây là gì?”.
Hai người nhìn sách mà Lâm Chính đưa qua, nghỉ hoặc hỏi.
“Đây là tâm pháp khẩu quyết viết lại dựa theo truyền thừa của Ám Thiên Võ Thần, hai cuốn đưa cho hai người là thích hợp cho hai người tu luyện. Long Tâm Thành sắp đại loạn, mau đi bế quan, tích lũy sức mạnh nghênh đón đại địch, biết chưa?”.
Lâm Chính nghiêm túc nói.
Hai người ngạc nhiên, lập tức gật đầu.
Hai người không dám chậm trễ, cùng nhau chạy ra ngoài.
Chẳng lâu sau, Thương Lan Phúc và Cầm Kiếm Nữ về phòng bế quan của mình.
Nhìn thấy tâm pháp mà Lâm Chính đưa cho, bọn họ đều hoảng hốt nhưng vẫn thành thật đi bế quan.
Lâm Chính phái người tìm đến Ám Minh Nguyệt, nói cô ta đến phòng bế quan gặp mình.