Lâm Chính kinh ngạc nhìn Trấn Ngục Võ Thần, đầu óc trống rỗng, gần như không dám tin những gì mình nghe được...
“Kinh ngạc lắm sao?”.
“Vừa rồi chúng ta còn đang chém giết”.
“Ha ha, tôi và cậu vốn không có thù hận gì, giết cậu là thái độ của tôi, bây giờ không giết cậu cũng là thái độ của tôi”.
“Ông đúng là người lập trường không kiên định”.
“Đúng vậy, tôi cũng là người thất bại”.
Trấn Ngục Võ Thần nói: “Tôi tuyệt đối không cho. phép mình thất bại, giờ tôi thua rồi, tiếp tục kéo dài hơi tàn thì có ý nghĩa gì?”.
“Nên ông muốn truyền thừa cho tôi để tôi thay ông giết Mộ Dung Tùng và Tiếu Thiên?”.
“Phải”. “Ông không lo tôi sẽ không giết bọn họ sao?”.
“Không đâu, vì dù cậu không giết bọn họ, bọn họ. cũng sẽ giết cậu!”.
“Nghe cũng thú vị đấy!".
“Chủ yếu là vì thiên phú của cậu làm tôi kinh ngạc”.
Trấn Ngục Võ Thần khẽ cười: “Có thể giải độc của tôi trong thời gian ngắn như vậy, tu vi y thuật của cậu chắc chắn cao hơn tôi. Cậu trẻ tuổi mà có tu vi cao như vậy, sao không khiến người khác kinh ngạc?”.
“Quá khen!".
“Được rồi, đừng làm lỡ thời gian nữa, bây giờ tôi sẽ †ruyền cho cậu tuyệt học của tôi: Thông Linh Thạch Tâm Thuật! Nếu học được thuật này thì có thể nắm địa ngục,
thông địa phủ, quyết sinh tử”.
Trấn Ngục Võ Thần nói, sau đó nhắm mắt lại, bắt đầu niệm khẩu quyết.
Lâm Chính liếc nhìn xung quanh. Không còn đường nào để đi.
Ngoại trừ học truyền thừa của Trấn Ngục Võ Thần thì không còn đường sống nào khác.
Lâm Chính lập tức khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu nhắm mắt lắng nghe, học tập...
Ở tòa nhà treo thưởng.
Nhiều nhân viên cầm binh khí xông ra khỏi Long Tâm Thành.
Mục tiêu của bọn họ rất đơn giản, đó là đuổi theo đám người Mị Mộng, Lang Gia đang chạy trốn.
Mộ Dung Tùng không đuổi theo.
Ông ta đem thi thể các Võ Thần đã chết về tòa nhà †reo thưởng, đồng thời khống chế toàn bộ tòa nhà.
“Đưa đám Lý Cuồng Nhận đến đây”.
Trong văn phòng, Mộ Dung Tùng vừa uống đan dược vừa nói.
Tiếu Thiên Võ Thần ở bên cạnh còn đang khoanh chân ngồi thiền, khôi phục nguyên khí.
Chẳng mấy chốc, Lý Cuồng Nhận và vài người tâm phúc của ông ta bị cao thủ của tòa nhà treo thưởng áp giải vào văn phòng.
Mộ Dung Tùng nheo mắt nhìn ông ta: “Lý Cuồng Nhận, ông đã biết tội chưa?”.
“Chủ tịch, hành động của ông làm trái ý nguyện ban đầu gia nhập tòa nhà treo thưởng của tôi!”.
“Doanh nhân chú trọng lợi ích”.
“Doanh nhân cũng chú trọng tín nhiệm!”.
Lý Cuồng Nhận lạnh lùng nói: “Mặc dù Lý Cuồng Nhận không phải người tốt gì nhưng cũng biết ơn thù, biết xấu hổ, kẻ bội tín bạc nghĩa thì vô liêm sỉ đến mức nào? Tôi thà chết cũng không làm kẻ tiểu nhân như vậy”.
“Lý Cuồng Nhận, ông đi theo tôi lâu như vậy mà chỉ nghĩ được đến thế, giác ngộ như ông thật khiến người ta thất vọng”.
Mộ Dung Tùng cười nhạt: “Nếu vậy, tôi giữ ông lại cũng vô dụng!”.
Nói xong, Mộ Dung Tùng đánh thẳng một quyền vào Lý Cuồng Nhận từ xa, vô cùng hung hãn.
Âm!
Một chùm khí hung hãn đâm xuyên tim Lý Cuồng Nhận.
Lý Cuồng Nhận run rẩy, mắt mở to ngạc nhiên nhìn Mộ Dung Tùng, sau đó chậm rãi ngã xuống, chết hoàn
Toàn.
Chẳng mấy chốc, nhóm người Lý Cuồng Nhận đã bị giết chết.