Mộ Dung Tùng lên tiếng, nhưng mãi không thấy Đào Thành được đưa lên.
Đến lúc một thành viên của tòa nhà treo thưởng vội vã chạy tới.
“Chủ tịch, đám người Đào Thành... chạy rồi!".
“Cái gì?”.
Mộ Dung Tùng nhíu mày, sau đó lạnh lùng lên tiếng: “Thứ ăn cây táo rào cây sung đó có thể chạy đi đâu được? Phát lệnh truy nã kẻ phản nghịch đó trên toàn long mạch dưới lòng đất cho tôi! Ngoài ra, phái người chặn lối ra vào ở long mạch dưới lòng đất, đề phòng bọn họ chạy đến giới thế tục!”.
“Vâng! Chủ tịch!”.
Bọn họ chạy đi.
Lúc này Mộ Dung Tùng mới thở phào nhẹ nhõm, nhắm mắt điều chỉnh.
Tiếu Thiên Võ Thần chậm rãi mở mắt ra, liếc nhìn bọn họ, bình tĩnh nói: “Chủ tịch Mộ Dung! Chuyện còn chưa kết thúc, ông lại lo đi xử lý phản nghịch sao?”.
“Kẻ phản nghịch như vậy không giết thì chờ đón năm mới sao?”.
Mộ Dung Tùng khế cười nói.
Tiếu Thiên Võ Thần im lặng một lúc, nói: “Không biết trước kia Chủ tịch Mộ Dung nói cùng chia sẻ long mạch dưới lòng đất với tôi có tính không?”.
“Ha ha ha ha, sao lại không tính được?”.
Mộ Dung Tùng cười lớn, vung tay: “Người đâu, đi lấy bản đồ tới đây!”.
“Vâng”.
Không lâu sau, một cao thủ của tòa nhà treo thưởng cầm bản đồ đi vào văn phòng, trải ra trước mặt hai người.
Mộ Dung Tùng cũng không khách sáo, vung tay chém bản đồ ra làm hai, sau đó rút nửa tờ bên phải ra đưa cho Tiếu Thiên Võ Thần.
“Khu vực này do ông thống trị, nửa còn lại thuộc về tôi, thế nào?”.
Tiếu Thiên Võ Thần nhận lấy bản đồ, nhíu mày.
Nửa tấm bản đồ bên phải nhiều vùng hẻo lánh, thành trì có bốn, người ít ỏi, tài nguyên không có bao nhiêu, hoàn toàn không bằng nửa tờ bên trái.
“Tiếu Thiên đại nhân không hài lòng sao?”.
Mộ Dung Tùng híp mắt hỏi.
“Sao lại không hài lòng?”.
Tiếu Thiên Võ Thần nói: “Nói một nửa thì là một nửa, nếu Chủ tịch Mộ Dung tuân thủ lời hứa, sao Tiếu Thiên lại có dị nghị được?”.
“Vậy thì tốt”.
“Được rồi, Chủ tịch Mộ Dung, chuyện đã kết thúc, tôi cũng không nán lại thêm nữa, tạm biệt!”.
Tiếu Thiên Võ Thần thản nhiên nói, sau đó quay người rời khỏi tòa nhà treo thưởng.
“Tiếu Thiên đại nhân đi thong thải”. Mộ Dung Tùng cười lớn, tiễn ông ta rời đi.
Đợi Tiếu Thiên Võ Thần rời khỏi tòa nhà, ánh mắt của Mộ Dung Tùng dần trở nên hung ác nham hiểm.
“Chủ tịch, ông thật sự phân chia long mạch dưới lòng đất với ông ta sao?”.
Nữ thư ký đi tới, mỉm cười hỏi. “Chỉ là kế hoãn binh mà thôi”.
Mộ Dung Tùng cười nói: “Loại người này có thể cùng san sẻ long mạch dưới lòng đất với tôi sao? Chỉ tiếc bây giờ trạng thái của tôi không tốt, không thể trở mặt với ông ta. Đợi tôi khôi phục thực lực, hoàn toàn hồi phục, nhất định sẽ phát động toàn bộ lực lượng tòa nhà treo thưởng, tiêu diệt ông taI”.
“Chỉ sợ ông ta cũng nghĩ như vậy”.
“Ha, ông ta nghĩ như vậy cũng không sao, bây giờ Thất Đại Võ Thần đã chết chỉ còn lại mình ông ta, một Võ Thần thì có gì phải sợ? Chắc chắn không phải đối thủ của tòa nhà treo thưởng, không cần ba năm ngày, tôi sẽ phát động chinh phạt ông ta. Đến lúc đó, ông ta ngoại trừ cái chết thì không còn đường nào khác nữal”.
Mộ Dung Tùng cười lớn.
“Chủ tịch sáng suốt”.
Nữ thư ký mỉm cười, nịnh nọt.
Đúng lúc đó, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng bước chân gấp rút.
Nữ thư ký lập tức quay người đi ra, một lúc sau thì kinh ngạc đi vào.
“Chủ tịch, không hay rồi!”.
“Chuyện gì?”.
“Vừa rồi người của chúng ta từ dưới lòng đất lên, nói rằng trận pháp máu thịt... vẫn chưa phá!”.
“Cái gì?”.
Mộ Dung Tùng sửng sốt, lập tức quay người đi vào. thang máy xuống dưới lòng đất.
Trong biển năng lượng đáng sợ ở phía trước treo lơ lửng quả cầu thịt màu đỏ máu đáng sợ, quả cầu thịt giống như chiếc thuyền trôi lửng lờ trong biển năng lượng.
Năng lượng ở xung quanh điên cuồng kéo xé quả cầu thịt, dù năng lượng có mạnh thế nào, quả cầu thịt cũng không bị phá vỡ.
“Trận pháp máu thịt này được gia cố rồi!".
Mộ Dung Tùng hoàn hồn lại, nói.
“Chủ tịch, chúng ta có cần làm chút gì không?”.
Nữ thư ký vội hỏi.
“Ha, không cần!”.
Mộ Dung Tùng khinh thường cười nhạt: “Kệ bọn họ, bọn họ không kiên trì được bao lâu đâu”.
“Kiên trì?”. “Việc này còn không rõ hay sao? Rõ ràng bọn họ đã gia cố trận pháp máu thịt! Chắc cô biết gia cố trận pháp máu thịt cần gì đúng chứ?”.
Mộ Dung Tùng nói đầy sâu xa.
Nữ thư ký sửng sốt, thoáng chốc hiểu ra, la lên: “Ông nói là máu thịt?”.
“Không sai".
Mộ Dung Tùng khẽ cười: “Ngoại trừ dùng máu thịt của mình gia cố trận pháp thì bọn họ không còn cách nào khác, nhưng làm vậy cũng chỉ kéo dài hơi tàn mà thôi! Bọn họ không chống đỡ được bao lâu, đợi đấy xem đi”.
Trước kia, Mộ Dung Tùng vì gia cố trận pháp, không để Trấn Ngục Võ Thần công phá trận pháp mà không tiếc chém chết cao thủ của tòa nhà treo thưởng.
Xung quanh Trấn Ngục Võ Thần và Lâm Chính lại không có người nào khác để giết, muốn gia cố trận pháp, ngoài sử dụng máu thịt của mình ra thì không còn cách nào khác.
“Loại gia cố này không thể làm khác, hơn nữa ở trong trận pháp này, trong thời gian ngắn không thể khôi phục máu thịt. Nhìn đi, bọn họ sớm muộn cũng sẽ bị năng lượng căn nuốt!
Mộ Dung Tùng nheo mắt lại, sau đó quay người đi vào thang máy.
Nữ thư ký đi theo sau. Cùng lúc đó, trong trận pháp máu thịt.
Lâm Chính đang tập trung tinh thân vận chuyển công pháp theo lời Trấn Ngục Võ Thần.
Quanh người anh tỏa ra vâng sáng màu trắng xám. Vầng sáng đó vô cùng thần kỳ, xuyên qua trận pháp lan tỏa ra ngoài.
Trong nháy mắt, đất đá xung quanh rung chuyển, dường như tạo thành mối liên hệ nào đó với Lâm Chính trong vô hình.
“Kỳ tài! Quả nhiên là kỳ tài cái thết”.
Trấn Ngục Võ Thần ngạc nhiên nhìn Lâm Chính, khuôn mặt tràn ngập sự khó tin.
Lúc này, hai mắt anh tỏa ra màu xám trắng, giống như con ngươi cũng hóa đá.
“Thành công rồi sao?”.
Trấn Ngục Võ Thần thấy Lâm Chính biến hóa như vậy lại sửng sốt.