Những người bảo vệ long mạch đồng loạt xông lên, mưu đồ muốn dựa vào ưu thế số đông để dồn ép Lâm Chính.
Lần này Đoàn trưởng cũng không làm việc quá khả năng.
Đòn đánh vừa nãy của Lâm Chính đã khiến trong lòng ông ta tràn đầy sự kiêng dè.
Người này không dễ đối phó!
“Thường Khúc! Cậu dẫn người tấn công phía bên trái, Lưu Hạc! Cậu dẫn người tấn công phía bên phải! Triển Phong! Cậu dẫn người dùng long lực từ phía xa bắn phá, chặn lại các chiêu thức của hẳn ta! Tôi sẽ chặn ở chính diện! Bao vây hắn từ bốn phía! Khiến cho hắn ta khó mà phòng thủ!”
Đoàn trưởng hét lớn lên, nhanh chóng phân công nhiệm vụ tác chiến.
Tất cả giống như được tiêm chất kích thích, đồng loạt tiến lên bắt đầu hành động.
'Trong nháy mắt lượt công kích như che trời rợp đất đều hướng về Lâm Chính, ầm ầm kéo đến.
Anh bị chìm ngập trong vụ nổ dữ dội đó. “Không ổn! Anh Lâm đang gặp nguy hiểm!”
Khuôn mặt nhỏ của Cầm Kiếm Nữ bắt đầu lo lắng, lập tức rút kiếm định tiến lên giúp đỡ. Mị Mộng ở bên cạnh vội vàng kéo cô ta lại.
“Tình Nhi, đừng hấp tấp! Trận chiến cấp độ này, không phải là trận chiến mà chúng ta có thể can thiệp vào được!”
Mị Mộng trầm giọng nói.
“Nhưng mà..."
Cầm Kiếm Nữ còn muốn nói thêm gì đó, nhưng lập tức bị Mị Mộng ngắt lời.
“Tình Nhị, tôi hiểu tâm trạng của cô, nhưng khoảng cách giữa sức mạnh phi thăng của chúng ta và long lực thực sự quá lớn. Trừ khi có một ai đó cấp độ Võ Thần ra tay thì mới có thể nhúng tay vào được. Nhưng tôi và cô đều không phải là Võ Thần, qua đó cũng chỉ gây thêm phiền phức cho anh Lâm. Đến lúc đó anh ấy còn phải phân tâm để bảo vệ cho chúng ta nữa. Cô cảm thấy như vậy có hợp lý không?”
Mị Mộng bình tĩnh phân tích.
Cầm Kiếm Nữ lắng nghe, cũng chỉ đành từ bỏ. Nhưng sự lo lắng trên khuôn mặt nhỏ ngày lúc càng sâu.
Thật ra, không chỉ cô ta mà tất cả những người khác cũng vậy.
“Người anh em...”
Lang Gia đã mặc mấy bộ quần áo cũng ngẩng đầu lên nhìn Lâm Chính đang chiến đấu kịch liệt trong đám người. Nắm chặt tay muốn lao tới, nhưng lại không còn chút sức lực nào.
Âm ầm ầm...
Một chuỗi oanh tạc kết thúc, bụi mù cũng dân dần tan đi.
'Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào trong làn bụi, như thể đang mong đợi một điều gì đó.
“Chết rồi sao?”
“Chắc chắn là vậy đối mặt với lượt công kích như vậy, tên đó làm sao còn có thể sống sót được?”
“Hừ, có thể khiến chúng ta đuổi giết như vậy, người này coi như chết cũng có ý nghĩa!”
Một vài tên chế giễu nói.
Nhưng Đoàn trưởng lại cảm thấy có gì không đúng, thấp giọng hét lên: “Không, hắn chưa chết!”
“Gái gì?” Tất cả lập tức nhìn về làn sương mù dày đặc.
Am
Đột nhiên, một tiếng rồng gầm đỉnh tai nhức óc phát ra từ trong màn sương mù ấy.
Theo đó một con thương long to lớn sinh động như thật bay vút lên, lao thẳng về Đoàn trưởng.
Đoàn trưởng sửng sốt.
Tất cả mọi người đều không dám tin vào những gì mình đang nhìn thấy.
Vì con thương long lao ra từ trong mà sương mù đó không phải do khí hóa mà thành mà là một con thương long bằng xương bằng thịt!
Râu thương long, móng vuốt thương long, mắt thương long, vảy thương long, sừng thương long,... tất cả đều có.
Đơn giản chính là một con rồng thần sống!
“Cái này không thể nào...”
Đoàn trưởng lẩm bẩm.
Âm!
Thương long đáng sợ đó mạnh mẽ tấn công đến.
Đoàn trưởng vội vàng giơ hai tay lên, đánh vào đầu của thương long.
Nhưng khí thế của đối phương quá khủng khiếp.
Cho dù ông ta lúc này dùng hết sức lực kể từ khi còn bú sữa thì cũng không thể nào đối chọi lại được.
Ầm!
Tiếng nổ tung vang lên.
Sau đó cơ thể của Đoàn trưởng giống như một vệt sao băng từ trên trời rơi xuống, bay lên trên không trung.
Rầm!
Cơ thể ông ta rơi xuống, mặt đất lõm xuống, vang lên một tiếng nổ kinh thiên động địa.
Thân xác của Đoàn trưởng đập mạnh trên nền đất cứng tạo thành một cái hố lớn.
Những người bảo vệ long mạch khác toàn bộ đều hóa đá.
Thế mà lại xuất hiện cảnh tượng khiến bọn họ còn sốc hơn.
Nhưng để biến hóa ra con thương long sống động như vậy, thì phải cần nguồn long lực cường đại như thế nào chứ?
Mọi người đều âm thầm nuốt nước bọt, tim đã nhảy lên tận cổ họng...