Long Tu kinh hãi, cảm giác không ổn, lập tức hét lên: “Diệp Viêm, mau qua đó xem tình hình trong long tâm!”.
Nhưng ông ta nói xong mãi không thấy ai trả lời. “Diệp Viêm? Diệp Viêm?”. Long Tu liên tục hét lên, vẫn không thấy phản ứng.
Ông ta nhìn quanh một vòng mới phát hiện Diệp Viêm đã không thấy bóng dáng.
“Hừ, con chó đó chạy đi đâu rồi? Quả nhiên người ngoại tộc không đáng tin!”.
Long Tu âm thầm mắng chửi, lại nhìn đám Thu Ngạn với ánh mắt hung ác, lạnh lùng nói: “Đợi lát nữa sẽ giải quyết các người!”.
Nói xong, ông ta vung tay đánh ra.
Bọn họ không kịp đề phòng bị đánh ngã ra đất, nôn ra máu, không thể đứng dậy nữa.
Long Tu thấy vậy mới đi về phía long tâm. Âm!
Còn chưa đến gần long tâm, một tiếng tim đập lại vang lên, sau đó thì thấy long tâm đang rung lên.
Tiếng động kỳ quái khiến Long Tu hơi hoảng hốt.
Long Tu đến gần, tiếng tim đập càng lúc càng nhanh.
Thịch!
Thịch!
Thịch...
Dường như sắp đuổi kịp tiết tấu của Long Tu. “Đồ chó, rốt cuộc trốn trong đó làm gì?”.
Long Tu nổi giận, âm thầm mắng một câu, sau đó đưa tay tách long tâm ra, xem tình hình bên trong.
Nhưng khi ông ta chạm tay vào long tâm, một luồng sức mạnh như dòng điện đột nhiên truyền tới ngón tay ông ta.
Long Tu giật bắn người, dường như ý thức được điều gì, vội vàng dùng sức định đánh long tâm ra.
Nhưng sức mạnh ở lòng bàn tay ông ta vừa lan ra.
Rắc...
Long tâm to lớn đột nhiên xuất hiện vết nứt.
Sau đó ánh sáng lấp lánh long tâm tỏa ra cũng dần biến mất.
Bề mặt long tâm giống như đất bùn nứt nẻ, vết nứt càng lúc càng nhiều, dường như có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
Long Tu ngạc nhiên nhìn nó, không khỏi lùi về sau mấy bước.
Long tâm dần dần vỡ vụn hoàn toàn. “Đó là?”.
Thu Ngạn nằm dưới đất gian nan ngẩng đầu lên, ngạc nhiên nhìn long tâm vỡ nát.
Chẳng mấy chốc, toàn bộ long tâm nứt ra, giống như: vỏ trứng gà rơi vãi đầy đất.
Một bóng người thẳng tắp đứng sừng sững bên trong long tâm.
Đó là Lâm Chính.
Anh nhắm hai mắt, giống như đang thưởng thức gì đó.
Quần áo toàn thân anh đã biến mất, trừ vài món vật phẩm không dễ bị hủy hoại thì không còn gì khác. Da dẻ anh óng ánh như ngọc, tóc đen nhánh đẹp đẽ, mày kiếm mắt sao, xương thịt đều có thể nói là hoàn hảo.
Giờ phút này, Lâm Chính giống như thay da đổi thịt.
Khó tin nhất là hai cánh tay anh có hai tơ khí trắng óng ánh.
Số tơ khí này không ngừng di chuyển dọc theo hai cánh tay anh, giống như du long, khiến người nhìn tán thán.
“Chẳng lẽ cậu... hấp thu sức mạnh long tâm rồi sao?”.
Long Tu ngạc nhiên nhìn Lâm Chính, đầy vẻ khó tin.
Lâm Chính chậm rãi mở mắt ra, lại như không nghe Long Tu nói gì, không hề quan tâm.
Long Tu nổi giận: “Đồ chó, mày muốn chết!”.
Long Tu nổi giận, tích lũy sức mạnh đánh về phía Lâm Chính.
“Chết cho tao”.
Ầm!
Sức mạnh sôi trào lại ập đến, giống như sóng lớn ngút trời trấn áp Lâm Chính.
Cứ như uy áp của nằm đấm đó không có tác dụng gì với anh.