Lúc này Lâm Chính cho người ta cảm giác không nhìn thấu.
Khí tức của anh không thể nắm bắt, cảnh giới của anh khiến người khác không thể nhìn thấu, thậm chí cả bản thân anh cũng cho người khác cảm giác mơ hồ, cực. kỳ không chân thực...
Long Tu không biết lúc này Lâm Chính đã đến cảnh giới nào. Nhưng ông ta biết Lâm Chính hấp thu sức mạnh long lực, long lực chắc chắn không thua kém mình bao nhiêu.
“Được! Cậu đã hấp thu được sức mạnh long tâm, tôi sẽ ăn tươi nuốt sống cậu, cướp sức mạnh long tâm”.
Long Tu nghiến chặt răng, phẫn nộ quát lên, sau đó cả người lao vọt tới.
Khí tức sôi sục trút xuống, long lực vô tận thoát ra từ trong cơ thể ông ta, giống như tiếng rồng kêu.
Nhưng lúc này Long Tu có nổi giận thế nào cũng lực bất tòng tâm.
Bởi vì lúc trước đối phó với đám người Thu Ngạn đã tiêu hao của ông ta quá nhiều sức lực.
Bây giờ long lực trong cơ thể ông ta còn được bốn phần đã là không tệ, muốn đối phó với Lâm Chính thì vô cùng khó.
“Chết đi!".
Long Tu gào lên, một tay hóa chưởng đánh về phía Lâm Chính.
Long lực trên nắm đấm đó hóa thành một vuốt rồng cứng cáp, như muốn xé rách tất cả.
Lâm Chính nhẹ nhàng đưa tay đánh một trảo từ xa, long lực huyền ảo đặc sắc tràn ra, đánh thẳng tới vuốt rồng.
Âm!
Trong nháy mắt, vuốt rồng nát tan.
Năm đấm của Long Tu tóe máu, nhìn lại năm đấm ông ta đã bị đâm xuyên, cơn đau như bị dùi đâm lan tràn.
Long Tu nghiến chặt răng kiên trì, tiếp tục để nắm đấm đánh tới trước.
“Ngu xuẩn!".
Lâm Chính nói.
“Khốn nạn, chết đi!”.
Long Tu bị chọc giận, gào lên.
Ẩm!
Nhưng khi nắm đấm sắp đánh trúng Lâm Chính, nắm đấm của ông ta đột nhiên nổ ra, máu thịt bay tung tóe.
Khi đánh vào vết thương trên ngực Lâm Chính, ông †a chỉ còn lại cánh tay cụt máu chảy đầm đìa...
“Hả?”.
Long Tu sửng sốt, sau đó tiếng la thảm thiết vang lên.
Lâm Chính bóp cổ Long Tu bằng một tay, hai mắt tỏa ra ánh sáng, nhìn ông ta mà trên mặt không có cảm xúc gì.
“Cút ra, sao cậu đánh bại được tôi? Cút đi cho tôi!".
Long Tu gào lên dữ tợn, vung tay trái đánh điên cưồng về phía Lâm Chính.
Nhưng trong mắt Lâm Chính, đòn tấn công của ông ta không có tác dụng gì.
Lúc này, Lâm Chính đã thay da đổi thịt, không những thân xác mạnh mẽ, mà toàn thân cũng được bao phủ bởi vầng sáng nhàn nhạt.
Đó là sức mạnh long tâm.
Anh đã cường hóa vĩnh viễn sức mạnh của long tâm.
Đòn tấn công bình thường không làm gì được anh.
Ầm ầm ầm ầm...
Long Tu tấn công liên tiếp lên người Lâm Chính, nhưng không thể phá được phòng ngự của anh. Ngược lại, cánh tay trái của Long Tu đấm đến mức máu thịt be bét, đau đớn không thôi...
“Ông nên nghe theo Diệp Viêm!”. Lâm Chính nói. “Cậu... Cậu nói gì....
“Ông biết vì sao Diệp Viêm lại bỏ đi không?”.
“Vi... Vì sao....
“Bởi vì hẳn nhìn ra được sự ngu xuẩn của ông, biết ông sẽ thất bại, cho nên hắn không dám ở lại. Bởi vì hắn biết nếu còn không đi, để tôi hấp thu được sức mạnh long tâm, ông sẽ chết ở đây, cho nên hắn chạy trước!”.