Nhưng dù có bao nhiêu người tới, dù có mạnh tới đâu thì khi đối diện với con rồng thép đều như một tờ giấy, chết không còn xương.
Mặc cho con rồng thép nghiền nát mọi thứ, không thể nào ngăn cản được.
Cảm nhận được mình càng lúc càng gần con rồng thép, Long Tử cũng vô cùng căng thẳng.
Hắn đột nhiên cảm thấy hối hận.
Nếu như không cưỡng ép người này, người này cũng không thể nào làm ra hành động điên cuồng như vậy, một khi có thời gian ám sát, Lâm Chính nhất định không có phòng bị, sao hắn lại có thể rơi vào tình cảnh như bây giờ được chứ?
Nhưng bây giờ hối hận cũng chẳng có ích gì.
Long Tử chỉ có thể chạy về phía trước một cách máy. móc.
Mà long lực trong cơ thể hắn cũng tiêu hao tới mức vượt quá tiêu chuẩn, toàn thân rã rời thở hồng hộc.
'Vèo vèo vèo!
Đúng lúc này, phía trước đột nhiên phát ra một luồng ánh sáng chói mắt.
Nhìn xung quanh, những ánh sáng đó như những con sông vàng óng, chiếu sáng đỉnh tầng nham thạch, che khuất một nửa tầm nhìn.
“Đây là... cơ quan đầu não à?”
Long Tử ngẩn người ra, ánh mắt toát lên sự vui mừng, lớn tiếng gọi.
“Tứ Tôn Long Mạch đó sao?”
“Tất cả chúng tôi đều ở đây!”
“Long Tử, mau lại đây!”
“Tôi đã sẵn sàng chiến đấu, chỉ chờ tên ác nhân tàn sát Long tộc của chúng ta đến thôi”.
“Hôm nay dù có là ai, dù có là thần thì tôi cũng phải giết chết hắn”.
Một đám người hùng hổ thét lên.
Long Tử nhảy qua ngọn núi lớn trước mặt, nhìn thấy mấy nghìn bóng người đang tụ tập đông đảo trên một vùng bình nguyên.
Những người đó đều là người Long tộc!
Giờ phút này, những người Long tộc đó đều tụ tập lại với nhau, ở giữa đám người bọn họ còn có bốn pho tượng khổng lồ.
Đó là Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ.
Những pho tượng đó đều có màu đen, trên đó có rất nhiều hoa văn màu đỏ như được chế tạo đặc biệt.
Ở xung quanh mỗi pho tượng đều có gần trăm người Long tộc.
Bọn họ đặt tay lên pho tượng, không ngừng kích hoạt long lực truyền vào bên trong nó.
Pho tượng lập tức tỏa ra ánh sáng vàng, hội tụ lại thành dòng sông chảy xuống đỉnh bình nguyên.
“Mau tới hỗ trợ tôi!”
Long Tử nhảy xuống từ trên ngọn núi cao, chạy thẳng về phía đầu kia của bình nguyên, không hề có ý định dừng lại.
“Long Tử yên tâm, với sức mạnh của toàn Long tộc mình, sao có thể đầu hàng thứ hèn hạ như vậy được chứ?”
Một ông già mặc áo choàng nâu, râu tóc bạc phơ lạnh lùng hét lên và tiến về phía trước.
Ông ta tên là Long Húc Tôn, là một trong Tứ Tôn Long Mạch.
Tứ Tôn Long Mạch là bốn người mạnh nhất trong Long tộc.
Bốn người này trước giờ vẫn luôn bế quan, xa lánh sự đời, không bao giờ lộ diện.
Địa vị của bọn ở Long tộc rất cao, đến cả Long Tử khi gặp bọn họ cũng phải kính nể vài phần.
Hôm nay, Long Tử phát lệnh cầu viện tối cao, vậy nên Tứ Tôn Long Mạch đang bế quan cũng phải xuất quân và càng phải mang theo bốn pho tượng cơ quan pháp bảo.
Bốn người này đều biết, người có thể ép Long Tử đến mức sử dụng lệnh cầu viện tối cao chắc chắn không phải người bình thường nên phải toàn lực ứng phó.
Bọn họ đã chuẩn bị ở đây rất lâu, đồng thời nhìn chằm chằm phía bên kia ngọn núi, muốn xem rốt cuộc là ai dám đuổi giết Long Tử như vậy.
“Không phải rồng đã tuyệt chủng mấy ngàn năm trước rồi sao?”
Những âm thanh kinh ngạc vang lên không ngừng.
Mãi cho đến lúc này, một con rồng thép to lớn và đáng sợ đi từ phía bên kia ngọn núi tới.
Trong nháy mắt, toàn bộ người Long tộc đang suy đoán đều hóa đá...