Nghe thấy giọng nói này, Long Tiếu đột nhiên run lên, lập tức nhìn về phía phát ra tiếng nói.
Những người Long tộc đang bảo vệ xung quanh trận pháp cũng đồng loạt nhìn lại.
Thấy Lâm Chính đưa mọi người ra khỏi rừng, bước tới trước tế đàn.
“Là người ngoại tộc”.
“To gan! Thằng giặc từ đâu tới? Lại dám tới đây quấy rối? Chẳng lẽ không biết đây là địa bàn của Long tộc sao?”
“Quỳ xuống cho tôi!”
“Muốn chết sao?”
Những âm thanh giận dữ văng vẳng bên tai.
Người Long tộc đồng loạt rút đao kiếm ra, chuẩn bị chiến đấu.
Nhưng... vẻ mặt Lâm Chính bình tĩnh lạ thường.
'Trong số đám người, có người đã tinh mắt nhận ra Lâm Chính.
“Người này... Hình như là người trước đó nằm trên lưng rồng!”
“Người nằm trên lưng rồng? Anh đang nói về con rồng thép đó sao?”
“Là... là hắn..."
“Hả?” Những âm thanh hoảng sợ vang lên. Tất cả người Long tộc đều bị dọa sợ.
Long Tiếu cũng đã nhận ra Lâm Chính.
Nhưng điều làm hắn hoang mang là trước đây hắn nhìn thấy Lâm Chính nằm trên lưng rồng thép rõ ràng đã
không còn chút sinh khí nào.
Nhưng tại sao bây giờ lại có thể tung tăng nhảy nhót xuất hiện trước mặt hắn chứ?
“Anh là người phương nào?” Long Tiếu trầm giọng hỏi. “Tôi tên Lâm Chính”.
“Lâm Chính? Vậy là... người trước đây đuổi giết Long Tử... là anh sao?”
Long Tiếu cảnh giác nói.
“Đúng là tôi”.
Lâm Chính bình tĩnh nói, sau đó nhìn xung quanh, thấy những người bị bắt, bình tĩnh nói: “Bọn họ chắc đều là người đến từ những thành trì khác của long mạch dưới lòng đất nhỉ? Sức mạnh phi thăng của bọn họ cũng không mạnh, lại còn không có long lực, anh bắt bọn họ tới đây hiến tế rồi dùng để tu luyện sao?”
“Vậy thì sao?” Long Tiếu trầm giọng nói. “Xem ra Long Tử đã dạy anh rất nhiều”.
Lâm Chính bình tĩnh nói: “Nói cho tôi biết, Long Tử còn sống không?”
“Tôi chính là Long Tử hiện tại!”
Long Tiếu hừ một cái.
“Tôi không có hứng thú với anh, tôi muốn làm thịt tên Long Tử kia của các người, nếu hắn còn sống thì tôi ăn không ngon, ngủ không yên!”
Lâm Chính lắc đầu nói.
Long Tiếu không nói gì.
Hắn nhìn ra được vết thương của Lâm Chính vẫn chưa khỏi hẳn, long lực trên người cũng khá yếu.
Nhưng... Lâm Chính có thể ép Long Tử rơi vào tình thế suýt chết như vậy, sao có thể là hạng người tầm thường được chứ?
Hơn nữa, anh còn có một con rồng thép, đủ để hủy diệt đất trời...
Người như vậy, tuyệt đối không phải người Long Tiếu có thể chống lại được!
Cho dù Long Tiếu kế thừa áo bào của Long Tử, sự chênh lệch so với Lâm Chính chắc chắn không phải chỉ là một chút...
“Long Tử đã chết rồi”.
Long Tiếu thấp giọng nói.
“Chết như thế nào?”
“Bị tôi giết”.
Long Tiếu im lặng một lát rồi bình tĩnh nói: “Hơn nữa thi thể của hắn cũng bị tôi ăn rồi!”
“Cái gì?”
Hiện trường tràn ngập kinh hãi, tất cả mọi người đề trợn tròn mắt, hoảng sợ nhìn về phía Long Tiếu.
“Cậu... cậu không chỉ giết chết Long Tử mà còn ăn luôn cả thi thể của Long Tử sao? Cậu... cậu còn chẳng bằng súc sinh?”
“Ngang ngược! Đúng là hành động ngang ngược!”
Rất nhiều trưởng lão của Long tộc tức giận hét lên.
“Hành động ngang ngược?”
Lâm Chính khinh bị, lạnh lùng hừ một tiếng: “Các người giúp người này bắt bách tính của long mạch dưới lòng đất để hiến tế! Các người cũng nối giáo cho giặc mà giờ còn nói người khác hành động ngang ngược sao? Vậy các người thì sao?”
Những người này hoàn toàn không hề giác ngộ.
Bởi vì với bọn họ hoàn toàn không để mắt tới những người trẻ tuổi và yếu ớt này.
Bọn họ hoàn toàn không đối xử với những người này như con người.
Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều vây xung quanh Lâm Chính...