Lời của Lâm Chính bị coi là sự xúc phạm đối với họ.
Mà với tư cách là chủ nhân chân chính của long mạch dưới lòng đất, người của Long tộc đương nhiên không coi người ngoại tộc nào ra gì.
Mặc dù hành động Long Tiếu tuy đáng sợ, nhưng dù gì hắn cũng là Long Tử của Long tộc.
Bảo vệ Long tộc đã trở thành nhiệm vụ chính của bọn họ.
"Long Tử vì để có được sức mạnh mà tiêu diệt Long tộc của chúng ta, hắn mới chính là kẻ đồi bại và tàn nhẫn, tôi giết hắn, ăn thịt hắn chỉ để lấy sức bảo vệ Long tộc tốt hơn, vì sao tôi lại là người sai kia chứ?"
Long Tiếu lạnh lùng nhìn chằm chằm đám người Long tộc không hiểu hắn, trâm giọng quát lên: "Từ giờ trở đi, chúng ta nhất định phải đoàn kết, chống lại kẻ thù bên ngoài!"
Khi Long tộc nghe thấy lời này, họ nhìn nhau, sau đó tất cả đều gật đầu.
"Đúng vậy, chuyện của nội bộ Long tộc thì phải để người trong nội bộ giải quyết, người ngoại tộc thì nên bị tiêu diệt!"
Nói xong, tất cả mọi người đồng loạt rút vũ khí ra, nhắm về phía Lâm Chính.
Lâm Chính dường như đang bị bao vây.
"Ồ"
Lâm Chính vô cảm nhìn chăm chằm những người xung quanh, bình tĩnh nói: "Các người chắc chắn muốn làm vậy sao?"
"Long Tiếu, không được!"
Lúc này, tiếng la hét vang lên.
Long Kỳ vội vàng chạy tới.
“Long Kỳ?”
Long Tiếu lạnh lùng nhìn nhau, khịt mũi nói: "Đồ phản bội, sao anh lại lại dám quay về đây chứ? Những người này là anh dẫn tới à?"
"Long Tiếu, anh không thể sai càng thêm sai nữa, nếu không... Long tộc của chúng ta sẽ bị anh hủy diệt mất..."
Long Kỳ cay đắng nói.
"Long tộc đã đứng trên bờ vực sắp bị diệt vong rồi, nếu như tôi tiếp tục thờ ơ, Long tộc sẽ thật sự bị tiêu diệt! Long Kỳ, tôi không trách những chuyện anh đã làm khi trước, anh mau qua đây sát cánh cùng tôi chống lại kẻ thù bên ngoài, thế thì tôi sẽ chấp nhận anh!"
Long Tiếu lạnh lùng gầm gừ.
"Long Tiếu, vì sao anh lại muốn đấu với Lâm đại nhân? Hai người có thù hằn gì đâu”.
Đôi mắt Long Kỳ mở to.
"Không cùng một tộc, đương nhiên lý tưởng khác nhau. Đây là quy tắc do tổ tiên chúng ta truyền lại!"
Long Tiếu khit mũi. "Cái này..."
Long Kỳ há miệng, không biết nên phản bác như thế nào.
"Tổ tiên các người nói đúng, không cùng một tộc, lý tưởng sẽ khác nhau, nhưng các người lại chưa hiểu hết ý nghĩa câu nói của tổ tiên, không phải tất cả người ngoại tộc đều đối địch với Long tộc, ngoài kia cũng đầy người có thiện ý, không phải không thể đàm phán, không thể hợp tác, các người cứ dùng một gậy đánh chết như thế là muốn khiến Long tộc hoàn toàn bị cô lập ư? Nhốt tất cả mọi người vào một khu rừng thế này?”
Lâm Chính nhẹ giọng nói.
Long Tiếu sửng sốt một chút, sau đó nói: "Vậy ý của anh là gì? Chẳng lẽ... anh đến đây để làm hòa với bọn tôi à?”
"Không, sao tôi có thể làm hòa với anh chứ? Tôi cũng không có hận thù gì nhiều với Long tộc các người, Long Tử đã chết, trong Long tộc cũng không còn người nào có thể uy hiếp được tôi”. Lâm Chính lắc đầu nói. "Vậy anh tới đây... là muốn làm gì?" "Tôi cho các người hai lựa chọn”. Lâm Chính nhẹ giọng nói.
Anh vừa dứt lời, da đầu mọi người râm ran, tim đập thình thịch.
"Chúng tôi không chọn gì hết”. Long Tiếu gầm lên.
"Cho nên, các người chọn phương án thứ ba? Thế thì tôi... sẽ tiêu diệt Long tộc các người?”
Ánh mắt Lâm Chính lạnh lùng, nghiêm khắc chất vấn.