Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 5802: Hình như các người đã quên



“Thế à?”.

Lâm Chính hơi kinh ngạc, nhưng vẫn quan sát kỹ đám người của đại hội.

Khí ý tỏa ra từ trên người bọn họ cao thâm khó dò, nhưng trong mắt Lâm Chính thì hoàn toàn không bằng những Võ Thần ở long mạch dưới lòng đất.

Mặc dù có chút thua kém Võ Thần, nhưng lại cho cảm giác không thể nhìn thấu.

Có lẽ bọn họ dùng loại sức mạnh nào đó khác. Sức mạnh đó lại trùng hợp khắc chế long lực.

Nghĩ cũng phải, nếu không xuất hiện thủ đoạn chuyên khắc chế long lực thì với thực lực kết tinh nghìn năm của Long tộc sao có thể bị người khác tàn sát dễ dàng như vậy?

Chỉ sợ tổ tiên của Long tộc thiết lập ra phong ấn ở Long tộc cũng vì lý do này.

Có thể tổ tiên của Long tộc đã biết từ trước trên thế gian vẫn còn loại sức mạnh nào đó khắc chế long lực...

“Thần y Lâm, chúng tôi không ngờ lại xảy ra xung đột với anh, hi vọng anh đừng trách tội, chúng tôi sẽ cho anh đi một cách nhẹ nhàng”.

Người đàn ông tên A Hải bình tĩnh nói, sau đó rút trường kiếm đi về phía Lâm Chính. 

Kiếm trong tay hắn rất đặc biệt. Toàn thân đen nhánh nhưng giữa thân kiếm có một đường rãnh màu vàng, trong đường rãnh là một chất lỏng màu xanh giống như sợi dây.

Chất lỏng chảy xuôi xuống nhưng không rơi ra khỏi đừng rãnh, không ra khỏi thân kiếm.

Thật là thần kỳ.

Lâm Chính nhìn bọn họ với ánh mắt khinh thường, chắp hai tay sau lưng, lặng lẽ chờ đợi.

“Sư phụ cẩn thận, thanh kiếm của bọn họ có thể chém được long lực một cách dễ dàng”.

Thương Lan Phúc nói.

“Chỉ là long lực thôi sao? Thanh kiếm của chúng tôi có thể chém được mọi năng lượng trên thế gian. Tất cả thần lực trước mặt thanh kiếm này chỉ là thứ vô dụng!”.

A Hải quát lên, tung người lao về phía Lâm Chính.

Hắn vung tay lên.

Ầm!

Thân kiếm tỏa ra một làn kiếm ý đặc biệt, giống như một tấm lưới lớn từ trên trời ập xuống, bao trùm phía này.  

Trong nháy mắt, tất cả mọi người trong khu vực mà kiếm ý bao trùm kinh ngạc phát hiện mình không điều động được khí tức trong cơ thể, khí tức giống như bị thứ gì đó cắt đứt liên kết với bản thân. Chỉ chốc lát, người trong khu vực đó đã hóa thành người bình thường không có sức chiến đấu...

“Cái gì?”.

Nhiều người kinh ngạc.

Lâm Chính cũng nhíu mày.

Chẳng trách đám người này có thể tàn sát Long tộc.

Chỉ riêng kiếm ý đã đủ khiến bọn họ vô địch thế gian.

Đừng nói là người của Long tộc, lúc này sức mạnh phi thăng, khí kình trong cơ thể anh đều biến mất, thậm chí cả long lực bình thường cũng không thể điều động.

Chỉ có...

Lâm Chính hừ một tiếng, đột nhiên vung tay đánh ra không trung.

Vù.

Một luồng năng lượng dồi dào trút ra từ lòng bàn tay anh, hóa thành khiên ánh sáng chắn trước mặt.

Trong giây lát, kiếm bén chém tới khiên ánh sáng đã bị chặn lại. 

“Cái gì?".

Người của đại hội đều ngạc nhiên.

A Hải cũng có vẻ mặt khó tin.

“Sao... Sao anh vẫn có thể sử dụng sức mạnh ?”.

Lâm Chính không nói lời nào. “Cùng nhau xông lên! Giết!”.

A Hải nghiến răng gào lên, sau đó xông về phía Lâm Chính như phát điên.

Những người khác cũng biết Lâm Chính khó giải quyết, nếu không giết Lâm Chính thì nhiệm vụ của bọn họ sẽ rất khó hoàn thành, thế là bọn họ xông lên cùng A Hải tấn công Lâm Chính.

Lâm Chính không hoảng loạn mà bình thản lên tiếng: “Hình như các người đã quên, lĩnh vực sở trường của tôi không phải là võ kỹ!”.