Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 5803: Không có gì là không thể



Vừa nghe được câu đó, tim đám A Hải đập thình thịch.

Đúng vậy.

Trước khi gặp Lâm Chính, ấn tượng của tất cả bọn họ về Lâm Chính đều là: Y thuật vô song!

Y thuật của thần y Lâm có thể nói là vô địch thiên hạ, không ai có thể so sánh.

Dù là vực Diệt Vong hay long mạch dưới lòng đất, ở các khu vực cổ y võ hoành hành, y thuật của Lâm Chính vẫn vô cùng đáng sợ.

Dù là vậy, bọn họ cũng không hề sợ hãi.

Lâm Chính đã phát hiện ra chuyện của bọn họ, bọn họ chỉ còn cách diệt trừ Lâm Chính theo quy tắc.

“Thần y Lâm, chúng tôi dùng kiếm không phải dùng châm, châm của anh có sắc bén bằng kiếm không?”.

A Hải nói, vung trường kiếm, lưỡi kiếm leng keng. Một kiếm đánh tới, kèm theo gió bão lưỡi kiếm sắc. bén không thể chống đỡ, dường như hư không sắp bị cắt nát.

Người ở hai bên Lâm Chính sợ đến mức hồn lìa khỏi xác.

Lưỡi kiếm đó quá nhanh, quá mạnh. 

Người thường hoàn toàn không thể chống đỡ!

Khoảnh khắc lưỡi kiếm sắp đánh trúng, Lâm Chính đột nhiên giơ tay lên.

VùiI Tiếng động quỷ dị vang lên. Đầu ngón tay Lâm Chính tỏa ra ánh sáng thần.

Đó là một cây Hồng Mông Long Châm, lúc này được sức mạnh Tổ Long bao bọc hoàn toàn.

Cả cây Long Châm tỏa ra ánh sáng bảy màu, rực rỡ chói mắt, lấp lánh như sao trăng trên trời.

Lúc này!

Lâm Chính đột nhiên búng ngón tay. Trong nháy mắt, ánh sáng thần lan tỏa. VùI

Một cơn bão thần lực đáng sợ khiến đất trời biến sắc lan tỏa.

Cây Hồng Mông Long Châm thoáng chốc rời khỏi tay Lâm Chính, hóa thành một đám sương mù màu vàng đánh vào lưỡi kiếm đang ập đến.

Trong sương mù màu vàng thậm chí còn có tia sét màu vàng, ánh đao màu vàng, ánh sáng thần không ngừng bay qua lại trong đó.

“Cái gì?”.

A Hải căng thẳng, hắn chưa bao giờ nhìn thấy chiêu thức như vậy.

Nhưng lúc này đã đâm lao thì phải theo lao.

Hắn không có lý nào lại thu chiêu, một khi thu chiêu thì chắc chắn sẽ thua.

A Hải chỉ đành kiên trì tiếp tục lao về phía sương mù màu vàng.

Ngay khi lưỡi kiếm chém tới sương mù. Rầm! Rầm! Rầm...

Gần như chỉ chớp mắt, trong sương mù vang lên tiếng động kỳ lạ.

Sau đó, cả người A Hải bay ngược ra sau, thanh kiếm chém vào sương mù bị kẹt luôn trong sương mù, thân kiếm rung lên dữ dội, chuôi kiếm cũng dao động không ngừng.

“Đây là...

Người của đại hội ở đằng sau đều sửng sốt.

Xoảng!

Lưỡi kiếm mắc trong sương mù chưa được bao lâu thân kiếm đã gấy làm hai, chuôi kiếm rơi xuống đất, vang lên tiếng kêu lanh lảnh.

“Không thể nào!”.

Những thành viên khác của đại hội biến sắc, không dám tin vào mắt mình.

“Thanh... Thanh kiếm đó lại gãy mất rồi?”.

“Sao có thể như vậy? Thanh kiếm sắc bén cứng chắc như vậy... sao lại gãy được?”.

Bọn họ nhìn sững, không thể chấp nhận được chuyện này.

A Hải phun ra máu ngã xuống đất. Khi nhìn thấy thanh kiếm sắc bén đã gãy, hắn giống như bị mất hồn.

“Không... Không thể nào..”.

Hắn lắp bắp kêu lên.

“Không có gì là không thể”.


Giờ phút này, áp lực của đám người A Hải tăng vọt.

Không ngờ nhiệm vụ đồ sát mà bọn họ vốn cho rằng rất dễ dàng lại gặp phải một kẻ khó giải quyết như Lâm Chính...

“Nói tôi biết, vì sao lại đồ sát người của Long tộc?”.

Lâm Chính nhìn chằm chằm đám A Hải, lên tiếng hỏi.