Hai nhân viên bảo vệ hoang mang, rõ ràng không hiểu Lâm Chính nói vậy có ý gì.
“Thần y Lâm, mời anh đi bên này!".
Một trong hai bảo vệ dẫn Lâm Chính vào trong.
Câu lạc bộ rất lớn, hơn nữa cách bố trí còn xa hoa, chỉ riêng hành lang đã có đến hơn hai mươi nhân viên phục vụ xinh đẹp.
Nhưng rõ ràng bọn họ cảm thấy ngạc nhiên khi Lâm Chính đến đây.
“Đó là... thần y Lâm sao?”.
“Trời ạ, đẹp trai thật”.
“Thần y Lâm sao lại xuất hiện ở đây?”.
“Chẳng lẽ... anh ấy sẽ bàn chuyện công việc với ông chủ?”.
Nhân viên phục vụ đều sáng mắt lên, kích động nhìn Lâm Chính đi đến, một vài người đã bắt đầu huyễn tưởng.
Chẳng mấy chốc, Lâm Chính đã đến phòng ở cuối hành lang.
Nơi cửa phòng riêng có hai người đàn ông cao to. đeo kính đen canh giữ.
Nhìn Lâm Chính đi tới, người đàn ông cao to lập tức chặn anh lại.
“Làm gì đây?”.
Một trong hai người hỏi. “Tôi tìm Sở Tử Minh”. Lâm Chính cười đáp.
“Vị này là thần y Lâm của tập đoàn Dương Hoa, đến †ìm ông chủ chúng ta bàn công việc!”.
Nhân viên bảo vệ nói.
Danh tiếng của thần y Lâm có thể nói Giang Thành ai ai cũng biết, mấy tỉnh lân cận đều nghe nói đến.
Rõ ràng hai người đàn ông áo đen cũng từng nghe. tới cái tên này, đưa mắt nhìn nhau, hơi do dự.
Chẳng lâu sau, một trong hai người đã đưa ra quyết định.
“Thần y Lâm xin hãy đợi một lát, chúng tôi sẽ vào. trong thông báo cho ông chủ”.
“Đi đi”.
Lâm Chính cười nói.
Người đàn ông cao to quay người gõ cửa, sau khi được người ở trong cho phép mới đi vào.
Qua một lúc sau, người đó ra ngoài, mở một bên cửa ra.
“Thần y Lâm, mời vào”. Lâm Chính đi thẳng vào phòng. Trong căn phòng u ám lan tràn mùi hormone.
Lâm Chính nhìn quanh bốn phía, phát hiện trong phòng có rất nhiều nam nữ.
Bọn họ ôm ấp nhau hoặc là bắt đầu quấn quýt lấy nhau.
Sở Tử Minh thì ôm một cô gái xinh đẹp tóc dài ngồi ở ghế sofa uống rượu vang.
Dù người đẹp không ngừng nép vào lòng Sở Tử Minh nhưng Sở Tử Minh không hề phản ứng.
Nhìn thấy Lâm Chính đi vào, Sở Tử Minh cười càng sâu xa.
“Mọi người dừng lại chút”. Sở Tử Minh cầm ly rượu vang đứng dậy nói. Mọi người đều nhìn về phía anh ta.
“Mọi người, hãy dùng tiếng vỗ tay và hoan hô của mọi người hoan nghênh chủ tịch của tập đoàn Dương Hoa, thần y Lâm!".
Sở Tử Minh giơ cao ly rượu hô lên. Bốp bốp bốp...
“Hay!".
“Ha ha ha...
Mọi người đều vỗ tay hoan hô, trông có vẻ điên cưồng.
“Thần y Lâm, hoan nghênh”.
Sở Tử Minh mỉm cười đi tới bắt tay Lâm Chính.
Nhưng Lâm Chính không quan tâm, chỉ tùy tiện ngồi trên ghế sofa, đốt điếu thuốc, thản nhiên nói: “Sở Tử Minh đúng không?”.
“Thần y Lâm có gì chỉ giáo?”.
Sở Tử Minh cũng không nổi giận, chỉ mỉm cười hỏi.
“Tôi không lãng phí thời gian với anh nữa, tôi sẽ vào thẳng vấn đề”.
Lâm Chính bình tĩnh nói: “Tôi nhận được tin nói rằng tập đoàn Tỉnh Giai định hợp tác với Quốc tế Duyệt Nhan. Hơn nữa, dự án hợp tác lần này hình như các người không được bao nhiêu lợi nhuận, mà lại cho Quốc tế Duyệt Nhan cơ hội kiếm tiền, có chuyện đó không?”.
Sở Tử Minh mỉm cười nói.
Nhưng giây sau, một bàn tay đột nhiên chộp lấy cổ Sở Tử Minh, nâng anh ta lên.