Mọi người trong phòng đều bị sốc khi nhìn thấy cảnh tượng này.
"Á"
Người phụ nữ tóc dài bên cạnh Sở Tử Minh sợ đến mức hét lên.
Lâm Chính lập tức đứng dậy. Sở Tử Minh cao một mét tám cũng bị nhấc lên.
Anh ta bị Lâm Chính xách lên như xách một con gà nhỏ.
Cổ anh ta gần như biến dạng và cả người đau đớn vô cùng.
"Chuyện gì đang xảy ra thế?"
Hai người đàn ông lực lưỡng ở cửa lập tức xông vào, nhìn thấy cảnh này thì vô cùng lo lắng, lập tức rút súng lục ra.
"Lâm thần y, mau thả cậu chủ của chúng tôi xuống!"
"Lâm thần y, anh đang làm gì vậy?"
Hai người đàn ông kia vừa căng thẳng vừa sơ hãi, chĩa súng về phía Lâm Chính.
Tuy nhiên, vào lúc này, Lâm Chính đột nhiên buông tay ra.
Bịch!
Cơ thể Sở Tử Minh rơi bịch xuống đất. Anh ta vội ôm cổ và ho dữ dội.
"Cậu chủ Sở, cậu ổn chứ?"
"Cậu chủ Sở, cậu không sao chứ?"
"Lâm thần y! Anh quá đáng rồi đấy!"
“Sao anh có thể to gan như vậy, dám làm cậu chủ Sở bị thương?”
Mọi người vừa an ủi dìu Sở Tử Minh vừa mắng chửi Lâm Chính.
Lâm Chính cau mày nhìn những người kia: "Các người đang mắng tôi à?"
Anh dứt lời, những người kia đều sửng sốt, sau đó nhanh chóng im lặng, không dám nói thêm một lời.
“Còn anh, anh đang chĩa súng vào tôi phải không?”
Lâm Chính chuyển sự chú ý sang hai người đàn ông kia.
Hơi thở của hai người đàn ông đông cứng lại, cơ thể họ khẽ run lên, không biết phải làm sao.
"Hai tên ngốc này, còn không mau cất súng đi..."
Lúc này, Sở Tử Minh đã tỉnh lại, nghiến răng nghiến lợi hét lớn.
Hai người đàn ông vội vã cất súng đi.
Mọi người lo lắng nhìn Lâm Chính.
Sở Tử Minh cũng đứng dậy đi về phía Lâm Chính.
"Lâm thần y, tôi không biết mình đã làm sai điều gì mà khiến Lâm thần y hành động như vậy, hy vọng anh có thể nói cho tôi biết để tôi có cơ hội sửa đổi”.
Sở Tử Minh hơi cúi đầu, cung kính nói. "
Anh không phải người Giang Thành phải không?" Lâm Chính bình tĩnh nói.
"Cái này... đúng..."
“Vậy là anh không biết Tô Nhu là người phụ nữ mà tôi để mắt tới?”
Lâm Chính hừ lạnh một tiếng.
"Vậy sao?"
Sở Tử Minh sửng sốt, cuối cùng cũng hiểu được hết thảy.
Chẳng trách Lâm Chính lại phản ứng như vậy.
"Lâm thần y, xin đừng hiểu lầm. Sự hợp tác giữa tôi và chủ tịch Tô chỉ là hợp tác bình thường, không có mục đích gì khác!"
Sở Tử Minh vội vàng gượng cười, giải thích. Nhưng Lâm Chính hiển nhiên không tin.
"Tôi sẽ không nghe những lời vô nghĩa đó. Nghe này, tôi muốn tập đoàn Tỉnh Giai của các anh rút khỏi Giang Thành ngay lập tức. Tôi mặc kệ mục đích của các người là gì. Chỉ cần mang theo người và tiền của các người rồi rời đi ngay lập tức, hiểu chưa?"
Lâm Chính bình thản nói.
Sở Tử Minh sửng sốt một chút, sau đó không khỏi cười Lâm thần y, Giang Thành này chính là Giang Thành của Long Quốc, cũng là của toàn bộ người dân Long Quốc. Theo lý mà nói, anh không có quyền kiểm soát tôi mở công ty hay làm ăn kinh doanh ở đâu. Chẳng lẽ Giang Thành này... là của anh sao?”
Sở Tử Minh giờ đã không thể tiếp tục nhãn nhịn.
Nhưng giây tiếp theo.
Rắc!
Có tiếng xương gãy.
Bàn tay cầm ly rượu vang của Sở Tử Minh đột nhiên bị bẻ gấy.
Lâm Chính giọng khàn khàn nói: "Anh có biết mình đang làm gì không?"
Lâm Chính hoàn toàn không quan tâm Sở Tử Minh mở công ty gì ở Giang Thành hay kiếm được bao nhiêu tiền.