Sở Tử Minh không ngờ Lâm Chính lại trực tiếp động tay. chân với mình.
Mặc dù anh ta đã nghe tin đồn rằng Lâm thần y của Dương Hoa cũng có ý với Tô Nhu của công ty quốc tế Duyệt
Nhan.
Nhưng tin đồn vẫn chỉ là tin đồn, anh ta cũng chưa xác nhận lại.
Nhưng hôm nay, anh ta rốt cuộc đã hiểu.
Lâm thần y đâu chỉ "có ý" với Tô Nhu? Lâm thần y này hoàn toàn coi Tô Nhu là người của mình.
Và không cho phép bất cứ ai động tới Tô Nhu. Sở Tử Minh toát mồ hôi lạnh, vẻ mặt vô cùng khó coi.
Nhưng thay vì cầu xin sự thương xót, anh ta lại nhìn về căn phòng nhỏ bên cạnh và gầm lên một tiếng trầm thấp.
"Ông Long! Còn muốn đứng đó xem kịch nữa hay sao?"
Ông Long?
Lâm Chính cau mày, nhìn về phía căn phòng nhỏ.
Nhưng vào lúc này.
Rầm!
Cánh cửa phòng đột nhiên nổ tung.
Sau đó một luồng ánh sáng vàng ập đến, tựa hồ như có một con thần long bay lên không trung, lao về phía Lâm Chính.
Lâm Chính cau mày, lập tức giơ tay chống cự.
Bùm!
Hai bên va chạm nhau.
Một luồng sức mạnh quen thuộc ép Lâm Chính lùi lại.
Anh buông Sở Tử Minh ra, tự lùi lại nửa bước.
Nhưng lực kia khiến cơ thể anh loạng choạng thêm vài bước mới dừng lại.
"Hả?"
Người vừa lao ra phát ra tiếng kêu đầy nghỉ hoặc. “Long lực?”
Lâm Chính khế lẩm bẩm.
"Cậu biết Long lực sao?"
Người vừa lao ra giờ thậm chí còn ngạc nhiên hơn. Lâm Chính nhìn về phía người đó.
Lúc này anh mới nhận ra người đó là một ông già khoảng tám mươi tuổi.
Lưng ông ta còng xuống, da nhăn nheo và tóc bạc trắng, trông như thể sắp xuống lỗ đến nơi.
Nhưng đồng tử của ông ta lại có màu vàng như mắt rồng.
Thấy vậy, Lâm Chính có thể kết luận ngay đối phương hẳn là có quan hệ với tộc Long Mạch.
"Cậu là ai? Tại sao lại nhận ra sức mạnh của tôi?" Ông già lạnh lùng nhìn Lâm Chính rồi hỏi.
"Còn ông là ai? Ông đến từ long mạch dưới lòng đất sao?"
Lâm Chính bình thản hỏi.
"Ngay cả long mạch dưới lòng đất cậu cũng biết. Có vẻ như cậu cũng đến từ long mạch ngầm".
Ông già hừ lạnh: “Nếu như vậy thì hôm nay tôi càng không thể để cậu sống sót!”
Sau đó, ông ta vung móng vuốt, huy động Long lực trong cơ thể, những vòng sáng vàng tràn ra từ lòng bàn tay ông ta.
"Lùi lại... mọi người lùi lại..."
Sở Tử Minh ôm cánh tay bị gấy của mình, gầm gừ nói với đồng bọn của mình đang ở trong phòng.
Mọi người đều sợ hãi đến mức trốn vào căn phòng nhỏ. Vụt!
Ông già dường như đã thi triển xong chiêu thức, từng bước rẳn rỏi lao về phía Lâm Chính.
Lòng bàn tay ông ta hướng về phía trước, Long lực đánh tới hóa thành đầu rồng, không thể ngăn cản.
Lâm Chính dường như mơ hồ nghe thấy tiếng gầm của một con rồng.
Nhưng ngay khi chưởng của ông ta chuẩn bị đánh trúng, Lâm Chính đột nhiên giơ tay lên, nhẹ nhàng vẫy một cái.
Choang!
Một luồng sức mạnh bí ẩn ngưng tụ thành một tấm khiên.
Bùm! Long lực và tấm khiên va chạm với nhau. Ngay lập tức, toàn bộ căn phòng phát nổ.
Mấy người bảo vệ bên ngoài không biết chuyện gì đã xảy ra đều bị đánh bay.
Hiện trường vô cùng hỗn loạn. Khi bụi mù tan đi, Lâm Chính yên lặng đứng tại chỗ, ông già lùi về phía sau mấy bước, thở hổn hển, trong mắt đầy vẻ khó tin.
Một người nắm trong tay Long lực mạnh như ông ta đã chu du khắp Long Quốc, vào Nam ra Bắc nhưng hiếm khi nào gặp đối thủ xứng tầm.
Nhưng hôm nay Lâm Chính lại khiến ông ta bất lực.
"Chẳng lẽ cậu cũng đã nằm giữ được Long lực?"
Ông già gắn giọng quát lên.
"Thân thủ của ông không tồi, vì sao muốn giúp Sở Tử Minh?"
Lâm Chính lãnh đạm hỏi.
"Đừng hỏi những câu vô nghĩa!"
"Đây không phải là nói nhảm, tôi chỉ là muốn suy nghĩ xem có nên để ông sống sót hay không".