Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 5843: Giãy giụa cũng vô ích



Thấy người đàn ông tóc đỏ dừng lại, Thương Lan Phúc lo sợ đến nỗi đông cứng người lại. 

 Sắc mặt anh ta tái nhợt, nhìn về phía một tảng đá cách đó không xa. 

 Lúc này, chưa nói đến người đàn ông tóc đỏ, ngay cả Thương Lan Phúc cũng cảm nhận được sức mạnh phi thăng đang toả ra từ dưới tảng đá. 

 Tuy rằng chỉ là một luồng lực cực kỳ nhỏ, nhưng vào lúc này lại vô cùng dễ nhận thấy. 

 Xong rồi! 

 Lần này xong đời rồi! 

 Thương Lan Phúc siết chặt tay thành nắm đấm. 

 Có người không thể chịu đựng được nữa và đã sử dụng sức mạnh phi thăng để bảo vệ bản thân. 

 Cũng vì người này sử dụng sức mạnh phi thăng nên hầu hết tất cả mọi người đều bị lộ. 

 Thương Lan Phúc nhìn thấy người đàn ông tóc đỏ đang đi về phía tảng đá và chẳng mấy chốc đã đứng trước tảng đá này. 

 Hắn ta vươn tay ra ấn nhẹ vào tảng đá, sau đó đột nhiên duỗi năm ngón tay, đâm thẳng vào trong tảng đá như một con dao, rồi kéo mạnh. 

 Rầm rầm! 

 Toàn bộ tảng đá bị người đàn ông tóc đỏ xé toạc. 

 Người trốn bên trong cũng bị lộ. 

 Hóa ra bên dưới tảng đá này có một khoảng không! 

 Người bên trong dùng sức mạnh phi thăng để giữ cho tảng đá không sập xuống, tạo ra một không gian cho mình để không bị tảng đá đè chết. 

 "A Kiệt..." 

 Thương Lan Phúc mở to mắt nhìn người đang núp dưới tảng đá. 

 Thấy mình bị lộ, A Kiệt nghiến răng lao thẳng về phía người đàn ông tóc đỏ, định tấn công trước. 

 A Kiệt không biết từ đâu rút ra một con dao găm toả ra ánh sáng màu xanh. A Kiệt lao vút đi như điện xẹt, con dao găm trong tay giống như răng nanh của rắn độc, lao về phía lồng ngực người đàn ông tóc đỏ. 

 Chiêu này rất đẹp. 

 Với trình độ tu luyện của A Kiệt, có thể thực hiện một đòn tấn công như vậy đã là rất tốt rồi. 

 Nhưng. 

 Người mà anh ta đang tấn công rõ ràng không phải là một người bình thường. 

 Con dao găm còn chưa kịp đâm vào lồng ngực người đàn ông thì đã chuyển sang màu đỏ. 

 Cuối cùng. 

 Con dao găm đâm cũng đâm trúng ngực người đàn ông tóc đỏ. 

 Nhưng con dao găm thẳng và sắc bén ban nãy giờ lại bị uốn cong và nung chảy, biến thành sắt nóng chảy nhỏ giọt xuống ngực người đàn ông tóc đỏ. 

 "Cái gì?" 

 A Kiệt choáng váng. 

 Thương Lan Phúc, người đang ẩn náu trong bóng tối cũng trợn tròn mắt không thể tin được. 

 "Cậu tên là gì?" 

 Người đàn ông tóc đỏ mặt vô cảm nhìn A Kiệt rồi cất tiếng hỏi: "Mong cậu nhanh chóng thu tay lại. Như vậy tôi có thể tha cho cậu một mạng. Nhớ kỹ, cậu chỉ có cơ hội duy nhất này thôi! Nếu không thì cậu chết chắc!" 

 "Tha cái con khỉ!" 

 A Kiệt chửi rủa và muốn tấn công thêm lần nữa. 

 Nhưng giây tiếp theo, người đàn ông tóc đỏ trực tiếp dùng một tay ấn vào vai A Kiệt. 

 A Kiệt đột nhiên run rẩy, rồi kêu lên một tiếng thảm thiết. 

 Lòng bàn tay của người đàn ông tóc đỏ giống như dung nham, làm tan chảy ngay một cánh tay của A Kiệt. 

 "Sao cậu dám từ chối món quà tôi ban cho cậu? Cậu thật to gan, nếu đã như vậy, tôi chỉ có thể nung chảy da thịt cậu, thanh tẩy linh hồn cậu mà thôi, kẻ tội nhân!" 

 Nói xong, người đàn ông tóc đỏ trực tiếp nắm lấy cơ thể của A Kiệt và áp vào người mình. 

 "Không! Đừng! Đừng..." 

 A Kiệt thét lên chói tai. 

 Nhưng có giãy giụa cũng vô ích. 


 Cơ thể A Kiệt bị nung chảy trên lồng ngực người đàn ông và anh ta lập tức mất mạng. 

 Người đàn ông tóc đỏ nhắm mắt lại, như thể đang cảm thấy rất thoải mái và tận hưởng khoảnh khắc này. 

 Tuy nhiên, việc đến đó vẫn chưa xong. 

 "Có lẽ ở đây không chỉ có một con chuột. Đàn chuột còn lại, tôi chỉ cho các người một cơ hội. Ra đây, đầu hàng ngay!"