Thương Lan Phúc biết đây tuyệt đối không phải chuyện tốt lành gì.
Cơ hội duy nhất này hoàn toàn không phải do kẻ này thực sự muốn tha cho họ mà chỉ là một quy tắc nào đó đang trói buộc hắn.
Còn kẻ này chỉ muốn giết chóc và giết chóc.
Trong suy nghĩ của hắn, việc giết người hẳn là thú vị hơn là tha cho họ.
Sức mạnh đáng sợ này kết hợp với giọng nói lạnh hơn băng của hắn đủ sức phá vỡ hàng rào phòng thủ của bất kỳ ai.
Thương Lan Phúc trong lòng thực chất cũng nảy sinh ý định đầu hàng.
Nhưng anh ta biết ngay cả khi đầu hàng cũng chưa chắc đã có đường sống sót.
Huống chi, một khi anh ta đầu hàng thì Lâm Chính cũng sẽ bị lộ.
Không, phải kiên trì! Nhất định phải kiên trì!
Thương Lan Phúc cố gắng hết sức che giấu khí tức, trong lòng nghĩ thầm.
Nhưng thuộc hạ của Thương Lan Phúc rõ ràng không có ý chí kiên định như anh ta.
"Tôi đầu hàng...Đại nhân...tôi đầu hàng!"
"Đừng giết chúng tôi, xin đừng giết chúng tôi..."
Một giọng nói run rẩy phát ra.
Sau đó, một số tảng đá lớn ở xung quanh đó bị đẩy ra, vài người từ từ bò ra từ bên trong.
Đó là những người ban nãy ẩn nấp cùng với A Kiệt.
Bọn họ sợ đến mức sắc mặt tái nhợt, toàn thân run rẩy, khó có thể đứng thẳng lưng. Ai nấy đều hồn bay phách lạc.
Người đàn ông tóc đỏ thờ ơ nhìn những người này.
“Tổng cộng có sáu người à?”
Người đàn ông tóc đỏ hỏi giọng lạnh tanh: "Chỉ có các người thôi? Không còn đồng bọn nào khác sao?"
"Không... không còn nữa, thưa đại nhân..."
Một thuộc hạ đáp bằng giọng run rẩy.
"Đừng nói dối tôi. Đôi mắt của tôi có thể nhìn thấu tâm can các người. Nếu các người dám giấu tôi bất cứ điều gì, tôi đảm bảo rằng cái chết của các người sẽ còn tồi tệ hơn con chuột vừa rồi. Tất nhiên, nếu các người thành thật khai báo, tôi có thể cho các người con đường sống, hiểu không?"
Người đàn ông tóc đỏ lại nói.
Những lời này giống như chiếc hộp Pandora, đầy cám dỗ.
Mấy người kia lập tức nhìn nhau, tựa hồ muốn xem đối phương đang nghĩ gì.
Nhưng hành động của họ lập tức khiến người đàn ông tóc đỏ đoán được điều gì đó.
Thuộc hạ kia vội vã hét lên: "Thưa đại nhân, không, không có ai khác, chỉ có chúng tôi, không có ai khác!"
"Ồ?"
Người đàn ông tóc đỏ nhìn những người đó, bình tĩnh nói: "Nhưng phản ứng của các người nói cho tôi biết, hẳn là còn một vài chú chuột đang trốn trong bóng tối!"
Hơi thở của người kia đông cứng lại.
Người đàn ông tóc đỏ bất ngờ nắm lấy vai thuộc hạ này và dí vào lồng ngực mình.
"KHÔNG!"
Người kia thất kinh, vùng vẫy dữ dội và hét lên thảm thiết.
Nhưng người đàn ông tóc đỏ hoàn toàn phớt lờ.
"Dừng lại!"
Lúc này, Thương Lan Phúc ở trong bóng tối không chịu được nữa, đẩy tảng đá ra, nhảy ra ngoài, trừng mắt nhìn người tóc đỏ nói: “Đừng hại người của tôi, tôi ra đây rồi! "
Người đàn ông tóc đỏ nghiêng đầu nhìn Thương Lan Phúc, mỉm cười nói: "Nói rồi mà, chắc chắn còn có con chuột khác!"
"Thả anh ấy ra ngay!"
Thương Lan Phúc trừng mắt nhìn người đàn ông tóc đỏ.
Tuy nhiên, người đàn ông tóc đỏ lắc đầu, sau đó bất ngờ dùng lực ấn mạnh thuộc hạ kia vào lồng ngực mình.
"Vì kẻ này dám lừa tôi, hắn nói không có người khác nhưng thực chất vẫn còn một người, cho nên tôi nhất định phải giết hắn. Bởi vì tôi đã cho hắn cơ hội, nhưng hắn lại không quý trọng, nên chuyện này không thể trách tôi đúng không?”
Người đàn ông tóc đỏ bình tĩnh nói.
"Tao sẽ giết mày!"
Thương Lan Phúc gầm lên và lao thẳng về phía người đàn ông tóc đỏ ...