Anh thậm chí còn mong muốn những kẻ đáng sợ này ra tay với mình để có thể học lỏm được những chiêu thức hay ho của chúng! Không may thay. Cho đến nay, không kẻ nào đủ giỏi để khiến anh có hứng thú trong lĩnh vực này. "Nguỵ biện! Đúng là một sự ngụy biện!" Hỏa Tôn liên tục lắc đầu, mặt không cảm xúc nói: "Nếu như anh đang sợ hãi thì cứ nói thẳng, không cần phải nói những lời nực cười này với tôi!" “Có vẻ như anh nghe không hiểu”. Lâm Chính liên tục lắc đầu. “Tại sao tôi phải nghe lời của một đống cặn bã cơ chứ?” Hỏa Tôn bình tĩnh nói, rồi đột nhiên lắc tay. "Lên!" Vù! Xung quanh Lâm Chính, một vòng lửa lập tức bùng cháy. Những ngọn lửa cuồng nộ này giống như một bức tường vây chặt lấy anh. "Anh nên ngồi trong đống tro tàn vô tận này mà từ từ suy nghĩ về cái gọi là con đường Y Đạo của anh đi nhé!" Hỏa Tôn khẽ mỉm cười và nhanh chóng siết chặt bàn tay Bức tường lửa đáng sợ xung quanh Lâm Chính ngày càng tiến lại gần anh hơn. Nhiệt độ cao đáng sợ bắt đầu nướng chín mọi thứ xung quanh Lâm Chính từng chút một. Mặt đất tan chảy và không khí bị đốt cháy. Vào thời điểm này, ngoại trừ cơ thể Lâm Chính, dường như mọi thứ có thể bốc cháy được đều đã đốt cháy. Thế nhưng. Lâm Chính mặt không cảm xúc, vẫn đứng đó nhìn Hoả Tôn bằng vẻ mặt thờ ơ. "Sao vậy? Có chút thủ đoạn vặt vãnh này mà muốn tiêu diệt tôi thì có phải hơi hoang tưởng không?" Hỏa Tôn hơi giật mình, hắn ngẩng đầu lên thì phát hiện Lâm Chính hoàn toàn không bị hỏa lực của mình ảnh hưởng, hắn chợt hiểu ra điều gì đó. "Anh... khả năng kháng lửa của anh cao như vậy, chẳng lẽ... anh cũng có thể điều khiển hỏa lực sao?" "Muốn biết phải không?" Lâm Chính gần như buột miệng nói ra. Anh vừa dứt lời, Hoả Tôn như ngưng thở, trợn to mắt nhìn chằm chằm Lâm Chính. Lâm Chính chậm rãi giơ tay lên, trong lòng bàn tay bốc lên một ngọn lửa nhỏ bảy màu. "Muốn thử chút không?"