Nhìn thấy ngọn lửa nhỏ đầy màu sắc, Hỏa Tôn đột nhiên run rẩy, trong mắt hắn ngập tràn vẻ khiếp sợ.
"Đây... đây là thần hỏa sao? Đây... đây là Thánh Huyền thần hỏa... Sao có thể... anh... làm sao có thể điều khiển được ngọn lửa này?"
Hỏa Tôn run rẩy hét lên.
"Thánh Huyền thần hỏa?"
Lâm Chính bình tĩnh nói: "Có vẻ sau khi giải trừ cấm chế trên cơ thể và sử dụng sức mạnh Chân Long để kích hoạt dị hoả thì dị hoả của tôi đã đạt đến cảnh giới Thánh Huyền thần hoả... Không tồi, loại dị hoả này có lẽ đủ để đối phó với anh rồi!”
"Sức mạnh Chân Long? Anh nói gì cơ? Thứ anh sử dụng là sức mạnh Chân Long sao?"
Trong con ngươi của Hỏa Tôn như có ngọn lửa nhưng ánh mắt của hắn thì vẫn lạnh lùng thấu xương: "Anh... quả thực có liên quan tới long mạch dưới lòng đất!"
"Tất nhiên, ngay cả cái chết của A Hải và những người khác cũng có liên quan đến tôi”.
Lâm Chính khàn giọng đáp.
"Anh quả nhiên là kẻ sát hại mấy người A Hải!"
Đám người của Đại hội vô cùng phẫn nộ.
"Không”.
Lâm Chính lắc đầu: “Tôi không giết, bọn họ đã tự sát! Bọn họ không hoàn thành nhiệm vụ, biết trước dù có quay lại cũng không thể nào ăn nói với Đại hội, cho nên mới lựa chọn tự sát. Nếu thật sự muốn định ra một hung thủ, vậy hung thủ cũng chính là Đại hội, chính các người đã ép chết bọn họ!
"Anh... đừng có ngậm máu phun người!"
"Giảo biện! Đúng là giảo biện!"
"Sao có thể nói chúng tôi ép A Hải tới đường cùng? Chính anh là kẻ phá hỏng nhiệm vụ của A Hải, khiến bọn họ tuyệt vọng nên mới tự sát!"
"Lâm thần y, anh đúng là độc ác!"
Những tiếng la ó giận dữ liên tục vang lên.
Nhưng vẻ mặt của Lâm Chính không hề thay đổi.
Anh căn bản không hề quan tâm đến đám người này.
Sở dĩ anh nói những điều này chỉ là để những người này có thể chết minh bạch một chút.
"Đừng nói nhảm nữa! Lâm thần y, biến thành tro bụi đi!"
Hỏa Tôn chắp hai tay lại và gầm lên giận dữ.
Phừng phừng phừng phừng...
Ngọn lửa xung quanh lập tức tiến tới, muốn nuốt chửng Lâm Chính.
Nhưng Lâm Chính lại không hề hoảng sợ, ngược lại còn đi về phía bức tường lửa.
"Cái gì?"
Hỏa Tôn sửng sốt.
Lâm Chính dễ dàng đi xuyên qua bức tường lửa và đứng trước mặt Hỏa Tôn.
Bức tường lửa đủ để nung chảy cả tầng Long Cung này không có tác dụng gì với Lâm Chính.
"Giờ đến lượt tôi cho anh xem ngọn lửa của tôi rồi chứ?"
Lâm Chính khàn giọng nói, sau đó một tay nhanh như chớp đặt lên vai Hoả Tôn.
"Không hay rồi!"
Vù!
Một ngọn thần hoả trực tiếp bốc cháy từ trên vai Hoả Tôn.
Hỏa Tôn như phát điên, dùng hết sức lực để dập tắt ngọn lửa, nhưng làm cách nào cũng không thể dập tắt được!