Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 5868: Cô gọi ai là phế vật



Mặc dù Đại hội chiếm giữ một nửa vực Diệt Vong, nhưng trên thực tế, sức ảnh hưởng của liên Minh Thanh Huyền vẫn bao trùm toàn bộ vực Diệt Vong.

Việc khai thác tài nguyên ở vực Diệt Vong của Đại hội cần rất nhiều nhân lực. Hơn nữa, người bình thường căn bản không thể thích ứng được với công việc này. Việc hái dược liệu hầu hết đều cần tới các võ giả có hiểu biết nhất định về dược liệu.

Vì vậy, Đại hội sẽ phải thuê rất nhiều người dân bản địa của vực Diệt Vong.

Nhưng những người bản địa này đều là người của liên minh Thanh Huyền, họ một lòng đi theo Lâm thần y và cực kỳ căm thù hành vi cướp bóc của Đại hội.

Vì vậy, khi Kiều Bất Dịch, Thu Tẩm Nhiễm và Lý Uyển Dung tập trung lực lượng để hành quân tới liên minh Thanh Huyền, liên minh Thanh Huyền đã lập tức phản ứng lại.

"Hừ, đúng là gan không nhỏ đâu. Đại hội chúng ta từ khi thành lập đến giờ chưa bao giờ gặp tổ chức nào dám làm phản như vậy!"

Thu Tẩm Nhiễm cưỡi trên con ngựa đi đầu, nhìn về phía đoàn quân đằng sau, cười lạnh nói: “Đây là đội quân tinh nhuệ của Đại hội chúng ta, vừa đủ một nghìn người. Mỗi người lính trong này đều có thể một chọi một trăm. Thực ra tôi đã nói rồi, phó tướng Kiều, chúng ta không cần phiền phức như vậy, tôi hoàn toàn có thể quét sạch vực Diệt Vong này chỉ với một nghìn binh sĩ!” 

"Tôi đương nhiên biết thực lực của Thu đại nhân, nhưng nếu cô dùng vũ lực tấn công tiêu diệt bọn họ thì chính là vi phạm quy tắc của Đại hội. Đôi khi chúng ta cũng phải chú ý hành động của mình, không được để kẻ khác thấy được sơ hở".

Kiều Bất Dịch bình tĩnh nói.

"Thật là rắc rối”.

Thu Tẩm Nhiễm thiếu kiên nhẫn phàn nàn, sau đó nói với Lý Uyển Dung: “Nha đầu, còn bao xa?”

"Chỉ cần đi qua ngọn núi phía trước là tới!" Lý Uyển Dung đáp.

"Tốt lắm, nhanh giải quyết xong chuyện này đi, tôi còn phải tu luyện!"

Thu Tẩm Nhiễm hừ lạnh đáp. Đoàn quân đi về phía đỉnh núi.

Nhưng khi đoàn quân nhảy qua đỉnh núi thì đột nhiên đồng loạt dừng lại.

Bên kia núi là đồng bằng.

Trụ sở của liên minh Thanh Huyền nằm trên vùng đồng bằng này.

Vào lúc này, trên khoảng đồng bằng trước mặt dài đặc bóng người.

Nhìn thoáng qua, có lẽ phải hơn trăm nghìn người. Mỗi người trong số họ đều cầm vũ khí, được trang bị đầy đủ và hừng hực tinh thần chiến đấu, tất cả đều nhìn

chằm chằm vào đoàn người của Đại hội.

"Đây... Đây đều là thành viên của liên minh Thanh Huyền sao?"

"Họ... tại sao lại có nhiều người như vậy?” Rất nhiều người trong Đại hội âm thâm nuốt nước bọt, bọn họ thực sự bị cảnh tượng trước mặt làm cho sợ hãi.

"Xem ra Lâm thần y đã chuẩn bị tiếp đón chúng ta rất chu đáo”.

Kiều Bất Dịch bình tĩnh nói.

"Sao phải sợ? Tuy bọn chúng đông nhưng đều là lũ ô hợp tạp nham. Dù có bao nhiêu con kiến cũng đâu thể cắn chết con người được?”

Thu Tẩm Nhiễm vẫn không phục.

Lý Uyển Dung liếc cô ta một cái, âm thầm hừ một tiếng, không nói gì.

Lúc này, Lâm Chính cưỡi ngựa tiến lên, thờ ơ nhìn đoàn quân do Kiều Bất Dịch dẫn đầu. 

"Các hạ chính là phó tướng quân đóng tại căn cứ vực Diệt Vong của Đại hội - Kiều Bất Dịch phải không?"

"Là tôi, còn các hạ chính là Lâm thần y phải không? Từ lâu đã được nghe danh”.

"Phó tướng quân khách sáo rồi”.


Lúc này, Thu Tẩm Nhiễm phía sau lên tiếng.

Giọng nói của cô ta vẫn chua loét, nghe vô cùng chói tai.

Lâm Chính nghe xong, ánh mắt lập tức dán chặt vào Thu Tẩm Nhiễm. 

"Cô... gọi ai là phế vật?”