Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 5869: Mười chọi mười



Cảm nhận được ánh mắt nghiêm nghị và có phần lạnh lùng của Lâm Chính, Thu Tẩm Nhiễm nhếch khóe. miệng, cười khinh thường: "Sao vậy? Giận rồi sao? Muốn tôi lặp lại lần nữa sao? Đám chó mèo này của liên minh Thanh Huyền các người không phải phế vật thì là gì?"

Thu Tẩm Nhiễm không biết khách sáo là gì, lại không tiếc lời chế nhạo.

Nam Ly thành chủ đứng bên cạnh, trong mắt bừng bừng lửa giận. Ông ta đang định nói gì đó, nhưng Lâm Chính đã lên tiếng trước.

"Xem ra cô rất tự tin vào thực lực của mình". “Hình như anh vẫn chưa phục nhỉ?”

"Quả thực là không phục lắm. Hay là thế này đi, tôi phái vài người của liên minh Thanh Huyền thử giao lưu với người của cô. Để xem bọn họ có phải đám chó mèo. thật không nhé?"

Lâm Chính nói.

"Ồ? Ha ha ha ha, thú vị! Quả thực rất thú vị! Ha ha ha ha..."

Thu Tẩm Nhiễm bật cười, gật đầu liên tục, nheo mắt nói: “Chưa từng có ai dám khiêu chiến tôi như vậy! Rất tốt! Ha ha ha..."

Cười xong một tràng, Thu Tẩm Nhiễm giơ tay lên và vẫy vẫy. 

Mười chiến binh của Đại hội lập tức đứng ra khỏi hàng từ cánh trái và cánh phải của cô ta.

“Ở đây tôi có mười người, anh có thể dùng một nghìn người. Chỉ cần một nghìn người của anh có thể hạ gục mười người của tôi, tôi sẽ xin lỗi anh và thừa nhận người của liên minh Thanh Huyền cũng không phải là rác rưởi vô dụng! Anh thấy thế nào? "

Một nghìn người đánh mười người. Đúng là chuyện xưa nay chưa từng thấy. "Chơi vậy thì lòm dom quá".

Lâm Chính suy nghĩ một chút rồi nói: "Thực ra sự công nhận của cô cũng chẳng có ý nghĩa gì với chúng tôi. Hay là chúng ta thực tế hơn, đánh cược một ván đi".

"Thực tế sao? Anh muốn gì?"

"Tôi thấy rằng tất cả các người đều có loại trang bị giống như cô Lý và đoàn người của cô ấy. Thế này thì sao, nếu người của tôi có thể đánh bại người của cô thì tất cả trang bị của các cô sẽ thuộc về liên minh Thanh Huyền chúng tôi. Cô thấy thế nào?"

"Không được!"

Kiều Bất Dịch gần như ngay lập tức quát lên, vẻ mặt nghiêm trang nói: "Lâm thần y, chúng tôi đến đây chỉ để tìm lại những trang bị mà Lý Uyển Dung đại nhân làm mất. Làm sao cậu có thể mưu đồ đòi cướp trang bị của chúng tôi được?"

"Tôi sẽ phái mười người đánh với mười người của các ông!"

Lâm Chính lập tức nói. "Vậy cũng không được!" Kiều Bất Dịch từ chối. "Kiều phó tướng quân!"

Thu Tẩm Nhiễm lúc này đã hết kiên nhẫn, lập tức quát lên.

"Kiều phó tướng, anh ta đã nói chỉ phái mười người đánh với chúng ta. Nếu không đánh, thể diện của chúng ta biết giấu đi đâu?"

"Không sai, bọn chúng dám cử mười người đánh với chúng ta, rõ ràng là coi thường chúng ta!"

"Làm sao có thể chịu đựng sự sỉ nhục như vậy?"

"Hôm nay chúng ta phải dạy cho bọn chúng một bài học!"

Thu Tẩm Nhiễm chưa kịp nói tiếp thì những người xung quanh đã tức giận hưởng ứng.

"Thế nào? Không dám chơi sao? Không dám chơi thì sao cô dám gọi chúng tôi là lũ chó mèo vô dụng, là phế vật đây? Nếu chúng tôi là rác rưởi thì các người không phải còn thua rác rưởi sao?”

Lâm Chính nhẹ nhàng mỉm cười.

"Anh..."

"Đừng quá kiêu ngạo!"

"Kiều phó tướng quân..."


"Nhưng Thu đại nhân, vị Lâm thần y này đã dám nói như vậy thì chỉ e rằng cậu ta có quân bài gì đó lợi hại, chúng ta không được bất cẩn".

Kiều Bất Dịch trầm giọng nói.

"Hừ, đứng trước sức mạnh tuyệt đối thì bất kỳ âm mưu hay thủ đoạn nào cũng chỉ là con hổ giấy mà thôi. Sợ cái gì? Chúng ta không đánh, mặt mũi của Đại hội biết giấu vào đâu?”

Thu Tẩm Nhiễm lạnh lùng nói, sau đó nhìn chằm chằm Lâm Chính, quát: "Nào, anh nói đấy nhé, mười chọi mười, để tôi xem đám heo chó các người có biết làm xiếc hay không!"