Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 5960: Ý nguyện ban đầu



Từ lúc Lâm Chính rời khỏi núi Thánh Huyền, những con mắt của Đại hội vẫn nhìn chòng chọc vào anh.

Sau khi vào Giang Thành, quả thực còn có thêm rất nhiều tai mắt.

"Có vẻ như sự giám sát của Đại hội đối với tôi vẫn không hề giảm bớt”.

Lâm Chính mặt không cảm xúc nói.

"Không phải là không giảm mà là ngày càng tăng lên."

Cát Xuyên cười lớn, sau đó ho kịch liệt vài tiếng, khóe miệng trào ra máu.

Lâm Chính thấy thế liền lấy Hồng Mông Long Châm đâm vào người anh ta mấy nhát.

Gia Cát Xuyên đột nhiên thở dốc, sau đó lại nặng rề thở hắt ra một hơi, khá là kinh ngạc.

"Tốt hơn nhiều rồi, y thuật của Lâm thần y đúng là vô song. Đáng tiếc, đáng tiếc.

Gia Cát Xuyên cảm thán vài câu xong cũng không, nói gì nữa. 

"Đến đây trước đã."

Lâm Chính bình tính nói rồi trực tiếp tiến vào trụ sở Dương Hoa.

Mã Hải, Từ Thiên và những người khác chờ ở đây đã lâu.

Anh vừa bước vào văn phòng, Mã Hải vội vàng chạy tới.

"Lâm thần y, ban nãy Bạch minh chủ đã phái người gửi mật thư tới nói rằng đã xảy ra chuyện lớn, chúng ta đã gây hiềm khích với Đại hội sao?"

Sắc mặt Mã Hải nghiêm lại.

Chuyện lớn như vậy căn bản không thể giấu diếm được, Bạch Hoạ Thuỷ đương nhiên có mạng lưới tình báo của riêng mình và cũng nhận thức rõ ràng bản chất đáng sợ của sự việc này.

"Bạch minh chủ có nói gì nữa không?"

Lâm Chính nhẹ nhàng hỏi.

"Không nói gì nhiều nữa. Chỉ hỏi... chúng ta có muốn giải quyết ổn thỏa và xoa dịu mối quan hệ này không?”

Mã Hải mím môi nói. 

Nghe xong, Lâm Dương đã biết thái độ của Bạch Hoạ Thủy.

Bạch Hoạ Thuỷ đương nhiên không muốn Lâm Chính trở mặt thành thù với Đại hội, bà ta cũng nghĩ răng hậu quả của việc chống lại Đại hội sẽ rất khủng khiếp.

Nhưng cái gọi là tìm cách giải quyết ổn thoả này chỉ là nỗ lực một phía của Bạch Hoạ Thuỷ và vẫn chưa rõ liệu nó có thành công hay không.

Nhưng dựa vào sự hiểu biết của bà ta đối với Lâm Chính, nếu Lâm Chính không gật đầu thì dù bà ta có làm thế nào cũng vô ích.

"Nói với Bạch minh chủ, chuyện này không liên quan đến bà ấy, từ nay vẽ sau đừng liên lạc với tôi nữa".

Lâm Chính nhẹ nhàng nói.

Mã Hải sửng sốt một chút, khẽ gật đầu, đương nhiên hiểu được ý của Lâm Chính.

Bây giờ anh đã là kẻ thù của Đại hội, cơ hội chiến thắng của Lâm Chính gần như bằng không. Đối mặt với sự trả thù không có hồi kết của Đại hội, anh chỉ có thể cắt đứt quan hệ với càng nhiều người càng tốt để tránh liên lụy đến họ. 

“Chủ tịch Lâm, cậu có muốn tăng cường tuần tra và phòng thú Giang Thành không?"

Từ Thiên đi tới, giọng trịnh trọng hỏi.

"Không cần đâu”

Lâm Chính lắc đầu: “Người trong Đại hội không có lá chắn nào là không thể vượt qua, chỉ dựa vào người của chúng ta có phòng cũng không phòng nổi”.

“Chúng ta nên làm gì bây giờ?"

Lâm Chính suy nghĩ một chút, nhìn Gia Cát Xuyên.

Gia Cát Xuyên đang ngồi ở trên sô pha uống trà, mỉm cười nhìn Lâm Chính.

"Xem ra Lâm thần y mang tôi tới đây không phải chỉ là muốn dùng tôi làm con tin”.

“Chắc hẳn anh có cách giải quyết Đại hội tốt hơn tôi."

"Lâm thần y đang coi thường tôi sao? Tôi là thành viên của Đại hội, chỉ làm việc cho Đại hội, tại sao tôi lại giúp cậu chống lại Đại hội cơ chứ?”


Lâm Chính mặt không cảm xúc nói: "Đại hội hiện giờ lẽ nào chính là Đại hội mà trong lòng anh vẫn tưởng tượng? Anh thực sự mong Đại hội sẽ tiếp tục như vậy sao? Nếu vậy thì ý nguyện ban đầu của anh khi tham gia Đại hội đã đi đâu mất rồi?"

Lâm Chính nhẹ nhàng nói.

"Ý nguyện ban đầu?"

Gia Cát Xuyên cau mày.