Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 5961: Cách để giữ mạng



Gia Cát Xuyên rơi vào trầm tư. Anh ta không thể không thừa nhận, lời nói của Lâm Chính đã chạm vào điều gì đó sâu thẳm trong lòng anh ta. Mục đích ban đầu của Gia Cát Xuyên khi tham gia Đại hội là theo đuổi Võ Đạo chí tôn và duy trì trật tự thế giới.

Tuy nhiên, theo thời gian, khi người lãnh đạo Đại hội thay đổi, vị trí của anh ta cũng thay đổi, tính chất của Đại hội dường như cũng dần thay đổi. Ngay cả bản thân Gia Cát Xuyên cũng đang xuôi dòng với sự thay đổi đó....

"Đại hội coi việc duy trì trật tự thế giới là trách nhiệm của mình. Vì điều này, Đại hội được vô số người có quyền lực từ tất cả các thế lực tôn trọng. Nhưng hiện tại, cái gọi là Đại hội này chỉ là một công cụ để những người trong Đại hội tìm kiếm quyền lực và lợi ích cá nhân! Trong đó có bao nhiêu tham nhũng và bí mật đen tối thì Gia Cát tiên sinh hắn phải biết rõ hơn tôi. Gia Cát Xuyên, tôi có thế nhận thấy rằng anh là một người thông minh, và anh cũng là một người thực sự muốn làm những việc tốt cho thế giới, nhưng anh đã ở trong vũng lầy mà không hề hay biết. Anh không nhận ra sao?"

Lâm Chính mặt không cảm xúc nói. 

Gia Cát Xuyên im lặng một lúc mới lên tiếng.

"Được rồi, Lâm thần y, cậu không căn khua môi múa mép trước mặt tôi làm gì. Thế nào, muốn kêu gọi tôi phản bội Đại hội để gia nhập phe của cậu?"

"Ý tôi không phải vậy, tôi chỉ muốn Gia Cát tiên sinh làm điều gì đó vì lương tâm của chính mình".

Lâm Chính bình thản đáp.

"Làm vì lương tâm của chính tôi? Sao vậy? Nếu tôi không giúp cậu thì tôi đang làm việc có lỗi với lương tâm của chính mình sao? Không phải chứ, Lâm thần y, Đại hội chúng tôi thực sự vô dụng và đại diện cho mọi sự thối nát trên đời này hay sao?”

Gia Cát Xuyên cau mày.

“Dĩ nhiên là không".

Lâm Chính lắc đầu.

"Vậy cậu cho rắng cậu là đại diện của phe chính nghĩa à?"

“Tôi chưa bao giờ cảm thấy mình là phe chính nghĩa hay gì cả, tôi chỉ cảm thấy mình là phe phản kháng mà thôi”

Lâm Chính tới găn một chút, nhìn thắng vào mắt Gia Cát Xuyên, khàn giọng hỏi: "Vậy Gia Cát Xuyên, anh hãy nói cho tôi biết xem tôi đã sai ở đâu?"

Gia Cát Xuyên lại không nói nên lời.

"Gia Cát Xuyên, anh có địa vị cao, quanh năm ở trong núi Thánh Huyền nên đương nhiên không biết bên ngoài rốt cuộc xảy ra chuyện gì, phần lớn mọi chuyện đều là do cấp dưới truyền đạt lại. Anh cũng không biết bọn họ có giấu anh điều gì, có lạm dụng quyền lực cá nhân hay không. Những việc đó anh đều không biết! Để tôi nói cho anh biết, những thành viên cấp cơ sở của Đại hội mới thực sự là những người còn giữ nguyên ý nguyện ban đầu. Còn những nhân vật quyền lực cấp cao cũng giống như những thanh thép rên đỉnh toả nhà bị nẵng chiếu gió dập đến nỗi mục nát từ lâu. Bản thân anh thì chưa đến mức đó, nhưng những kẻ khác thì sao?"

Lâm Chính trầm giọng nói.

Gia Cát Xuyên lặng lẽ nhìn chẳm chằm vào tách trà trên chiếc bàn trước mặt, trầm mặc hồi lâu.

Không biết là bao lâu sau, anh ta mới mở miệng nói chuyện.

“Lâm thần y, cậu muốn gì ở tôi?"

"Anh là lá bùa cứu mạng của tôi, nhưng tôi biết rằng không thể nào giam giữ anh bên cạnh tôi cả đời được!”

"Có vẻ như cậu đang muốn tìm cách ngăn chặn Đại hội tấn công những người xung quanh mình!"

“Có cách sao?"

"Cậu may mắn đấy. Nếu cậu bắt cóc người khác thì chưa chắc họ đã chỉ được cách cho cậu. Nhưng vào tay tôi thì, quả thực là có một cách đấy".

Gia Cát Xuyên nhẹ nhàng cười nói: "Không phải tôi tham sống sợ chết, nói chuyện này cho cậu biết cũng không sao. Dù sao, cuối cùng cậu nhất định cũng sẽ nghĩ tới biện pháp này”

Lâm Chính sững lại một lát, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó khiến nhịp thở của anh đột nhiên trở nên gấp gáp.

"Ý anh là... để tôi đi tìm chính quyền?” 

“Sao thế? Đây không phải là con đường nên đi sao? Nếu có khó khăn gì thì cứ gọi cảnh sát!"

Gia Cát Xuyên mỉm cười đáp.