"Trạng thái chiến đấu đặc biệt, trạng thái chiến đấu đặc biệt!"
Nam Ly Thành chủ hét lớn, lập tức dẫn mọi người xông về phía điểm phát ra vụ nổ gần nhất.
Cùng lúc đó, trong học viện cũng liên tục vang lên tiếng chuông Báo động.
Tất cả cao thủ đóng quân trong học viện đều lập tức hành động để đối mặt với kẻ thù đang tấn công từ mọi hướng.
Mã Hải nheo mắt lại, nhìn ngọn lửa nơi xa, nhỏ giọng nói: "Gia Cát tiên sinh, nơi này giờ giao lại cho ngài”.
Nói xong liền vội vã dẫn người rời đi.
Gia Cát Xuyên không đáp lại, chỉ im lặng đứng ở cổng, đôi mắt như tia chớp quét về phía trước.
Không lâu sau, có bóng người lao ra khỏi bóng tối và đi thẳng về phía cửa.
Những kẻ này rất mạnh mẽ, khí tức lạnh lùng sắc bén, toàn thân đều toát ra mùi máu.
Đây là lực lượng mà Đại hội chưa bao giờ cử đi.
Tử Vệ!
"Không ngờ cậu chủ lại mang các người tới đây, cậu ta thật sự muốn giết chết tất cả mọi người ở đây!”
Gia Cát Xuyên lạnh lùng nói, tay nhanh chóng kết thành ấn.
Ngay lập tức, mặt đất trước cổng lại nứt ra và những bức tường đất mọc lên để chặn kẻ thù đang lao tới.
Nhưng giây tiếp theo, toàn bộ tường đất nổ tung, những bóng người mặc áo choàng đỏ như máu lao nhanh về phía Gia Cát Xuyên.
"Gia Cát Xuyên!"
Một tiếng hét lạnh lùng vang lên.
Người cầm đầu là một người đàn ông trung niên mặc quần áo và chiếc áo choàng đỏ như máu, ông ta lạnh lùng quát: “Tại sao cậu lại phản bội Đại hội? Hãy nhanh chóng đầu hàng và quay lại Đại hội nhận tội, như vậy có thể tránh được cái chết!”
"Tôi không muốn phạm thêm sai lầm nào nữa!"
Gia Cát Xuyên khàn giọng nói.
"Cậu thực sự nghĩ răng mình có thể giữ được cánh cửa này?"
người đàn ông trung niên hừ lạnh.
"Phải thử mới biết được".
Gia Cát Xuyên bình tĩnh nói.
"Vậy thì đừng trách chúng tôi vô tình, giết Gia Cát Xuyên trước đi!"
Cơ thể người đàn ông trung niên lập tức cử động, hóa thành một tia sét tấn công Gia Cát Xuyên.
Cùng lúc đó, tất cả Tử Vệ xung quanh cũng lập tức lao theo ông ta về phía Gia Cát Xuyên.
Tòa tháp ở giữa học viện.
Gần như ngay khi cuộc tấn công của Đại hội bắt đầu, tất cả các kết giới xung quanh tòa tháp đều được dựng lên, các tháp pháo đặt ở những toà nhà xung quanh cũng nhô ra khỏi lưới đen.
"Điểm A, B, C chuẩn bị sẵn sàng ngay lập tức. Mọi người sẵn sàng đợi lệnh. Bất kì kẻ khả nghỉ nào đến gần, trực tiếp dùng hoả lực vùi dập ngay!”
Từ Thiên hét vào bộ đàm trong khi không ngừng tuần tra xung quanh.
Còn Từ Chính đang dẫn đầu nhóm nghiên cứu khoa học, mày mò trước một dụng cụ kỳ lạ trên đỉnh tháp.
Trong một căn phòng ở giữa tòa tháp, Tô Nhu và Lạc Thiên đang lo lắng đi lại trong phòng.
Cung Hỉ Vân đứng ở trước cửa, cầm bộ đàm nói cái gì đó.
"Cô Cung, cô có biết tung tích của Lâm tiên sinh không?”
Lạc Thiên giờ đã không thể ngồi yên nên đứng dậy và nói với Cung Hỉ Vân.
"Xin lỗi cô Lạc, nhưng không ai trong chúng tôi biết tung tích hiện tại của Chủ tịch Lâm”.
Cung Hỉ Vân lắc đầu.
“Còn Lâm Chính thì sao?”
Tô Nhu đột nhiên lên tiếng, sắc mặt tái nhợt.
Cung Hỉ Vân sửng sốt, kinh ngạc nhìn Tô Nhu như thể chưa kịp phản ứng.
Cung Hỉ Vân nhớ việc Lâm Chính đã thừa nhận thân phận của mình với Tô Nhu.
Tại sao cô gái ngốc nghếch này lại nghĩ đó là trò đùa? Tuy nhiên, ngay khi Cung Hỉ Vân đang định nói.
Bùm!
Toàn bộ tòa tháp đột nhiên rung chuyển dữ dội.
“Chuyện gì đang xảy ra thế?”
Lạc Thiên mặt biến sắc, thất thanh kêu lên.
Một đợt tấn công bằng hoả lực điên cuồng vang lên, âm thanh inh tai nhức óc...
Đây là tiếng súng nổ từ các ụ súng máy xung quanh tòa tháp.