Hoạ Vũ trên mặt không chút cảm xúc, cũng không nói gì.
Mọi người đều nhận ra Huyền Dương đang ép thiên cung Trường Sinh, nhà họ Lương và tất cả các gia tộc, môn phái có quan hệ với Lâm Chính ra quyết định.
Rằng họ sẽ đi theo Đại hội hay tiếp tục giúp đỡ. Lâm Chính
Nếu họ từ chối cơ hội do Đại hội trao cho, thì điều chờ đợi họ chính là sự trả thù tàn nhẫn nhất từ Đại hội!
Đây chính là thời điểm quyết định sự sống chết của họ.
Ánh mắt của nhiều người vô thức nhìn về phía Hoạ Vũ.
Nhà họ Lương và nhà họ Long cũng nhận được rất nhiều sự chú ý.
Rất nhiều người có quyền lực trong Đại hội cũng nhìn chằm chằm, chờ đợi quyết định của những người này.
Tuy nhiên, ngay khi tình hình trở nên vô cùng căng thẳng thì một giọng nói vang lên
“Ồ? Thì ra đây là Đại hội sao? Đây là Đại hội luôn tuyên bố duy trì trật tự, đảm bảo công bằng và chính nghĩa sao? Hôm nay thật đúng là được mở rộng tầm mắt!"
Mọi người đều giật mình và nhìn về phía nguồn phát ra âm thanh.
Người lên tiếng lại là người đàn ông mặc áo choàng lúc trước.
“Thắng nhãi này, lại là cậu à?”
Nam Vực Vương Nhất thời nổi giận, nhịn không được quát lớn
"Là tôi thì sao? Định không cho tôi phát biểu à? Mục đích của hội nghị này không phải là để mọi người tự do phát biểu, thể hiện tài năng và có được tiếng tăm sao?"
Người mặc áo choàng cười khúc khích.
"Cậu....."
Nam Vực Vương còn muốn nói gì đó, nhưng lại bị Huyền Dương ngăn lại.
Các hạ là ai? Cậu có biết lời mình vừa nói đã xúc phạm đến Đại hội của chúng tôi không!"
Huyền Dương nhẹ nhàng đáp.
Giọng nói của ông ta tuy bình tĩnh nhưng lại có chút lạnh lùng.
"Tôi là ai không quan trọng, tôi chỉ là tò mò, tại sao Đại hội lại ở đây bắt nạt người khác như vậy?”, người mặc áo choàng mỉm cười, không hề sợ hãi trước uy quyền của Huyền Dương và những kẻ khác trong Đại hội.
"Bắt nạt người khác? Chàng trai trẻ, dù cậu là ai, nếu không giải thích được tại sao hôm nay cậu lại đến đây, thì riêng tội xúc phạm Đại hội cũng đủ để trừng phạt cậu bẵng cái chết!”
Một người đàn ông trung niên bước ra và quát lên một cách lạnh lùng.
Đây là trưởng lão thứ ba của Đại hội, Bạc Nguyên. Ông ta có sức mạnh phi thường và võ công cực kỳ xuất chúng, cho nên rất được mọi người kính trọng.
"Tôi còn cần nói cái gì nữa? Các người ép thiên cung Trường Sinh, nhà họ Lương, nhà họ Long và rất nhiều người có liên quan đến Lâm thần y phải chọn phe. Như vậy chẳng phải đang ỷ thế bắt nạt người khác là gì? Nếu bọn họ không chọn đi theo các người làm việc ô uế thì chẳng phải các người sẽ ra tay với họ sao?”
Người mặc áo choàng cười khẩy.
“Chúng tôi chỉ muốn phân biệt giữa người trung thành và kẻ phản bội, hiểu rõ thiện ác. Nếu bọn họ quả thực có ý đồ xấu thì làm sao chúng ta có thể giữ họ lại”
Bạc Nguyên lạnh lùng đáp.
“Ông có thể nhìn thấu lòng người sao?"
"Đại hội có thể”
"Ồ, nếu Đại hội thật sự có khả năng này, thì sao có thể chứa chấp tà ác, sinh ra những kẻ ác độc như thế này?”
Nối rồi, người đàn ông mặc áo choàng cười nhẹ, lấy ra một chiếc điện thoại di động, khẽ mỉm cười nói: "Chiếc điện thoại di động này chứa đựng những tội ác mà Đại hội đã làm trong những năm qua. Nếu lương tâm các người quả thực trong sáng, các người có dám để tôi phát video trên chiếc điện thoại di động này không?"
Nghe xong lời này, mọi người trong Đại hội đều thay đối sắc mặt.
Những người ngồi trên ghế cũng đứng dậy, sửng sốt nhìn chiếc điện thoại di động trên tay người đàn ông mặc áo choàng.
Những tiếng bàn tán rần rần nổi lên khiến hiện trường như muốn nổ tung.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, vẻ ngạc nhiên và nghĩ hoặc hiện trên khuôn mặt họ.
"Cướp lấy nó!”
Huyền Dương không dám do dự, lập tức hét lên.
Cao thủ bên cạnh ông ta ngay lập tức động thủ, lao về phía người đàn ông mặc áo choàng như một tia chớp rồi tóm lấy chiếc điện thoại đập xuống đất,
Bang!
Chiếc điện thoại bị đập vỡ thành từng mảnh.
người đàn ông sửng sốt, vội vàng sờ túi quần. Quả nhiên, anh ta phát hiện điện thoại di động của mình đã không cánh mà bay, vội vàng chạy tới nhặt những mảnh vỡ, suýt khóc nhưng không ra nước mắt
Khi mọi người trong Đại hội nhìn thấy cảnh này, sắc mặt của họ trở nên tái nhợt, như thể vừa nuốt nhầm phân chuột.
Họ thực sự đã bị người đàn ông mặc áo choàng này dắt mũi...