Đây chỉ là cách để người mặc áo choàng trêu đùa Đại hội mà thôi.
Có điều, người của Đại hội đã không giữ được bình tĩnh mà lập tức đồi cướp lấy chiếc điện thoại, tiêu huỷ chứng cứ.
Hành động chột dạ khi làm việc ác này khiến những người có mặt tại hiện trường đều trợn mắt há miệng.
Trước đó, những người này vẫn luôn tin rằng Đại hội là một sự tồn tại thanh cao thoát tục.
Đại hội không chỉ có tu vi cao cường, võ thuật tuyệt thế mà còn có khí chất và tầm nhìn phi phàm. Những thủ đoạn thông thường không thể làm gì được họ.
Nhưng bây giờ xem ra Đại hội cũng chẳng có gì khác biệt... Cũng là người trần mắt thịt như mọi người mà thôi...
"Điện thoại di động của tôi, trong đó chứa rất nhiều bí kíp võ công tôi đã tích lũy bao nhiêu năm nay, còn chưa học được hết. Điện thoại di động của tôi..."
Chủ nhân của chiếc điện thoại đang ngồi dưới đất, trông như sắp khóc mà không ra nước mắt.
Gã cao thủ Đại hội vừa bóp nát điện thoại nhìn chằm chằm người đàn ông mặc áo choàng với vẻ mặt giận dữ và sát ý đăng đẳng.
"Cậu... Cậu thật to gan, dám lừa gạt Đại hội chúng tôi..."
Cao thủ Đại hội giận dữ hét lên, lập tức rút kiếm từ thắt lưng ra và đâm mạnh vào người đàn ông mặc áo choàng.
Nhưng người đàn ông mặc áo choàng dường như đã chuẩn bị sẵn sàng, lập tức né về phía sau và đáp xuống vị trí an toàn. Người mặc áo choàng mỉm cười nói: "Đây là tác phong của Đại hội sao? Hôm nay tôi đã được mở rộng tầm mắt rồi".
Gã cao thủ gầm lên và lao về phía trước với thanh kiếm trong tay.
người đàn ông mặc áo choàng nheo mắt lại, lần này anh ta không lựa chọn né tránh nữa mà trông như đã sẵn sàng ra tay.
Tuy nhiên, ngay lúc hai bên sắp giao chiến, Huyền Dương đột nhiên hét lên: "Định Võ đại nhân, xin dừng tay lại!"
Gã đàn ông lập tức dừng lại, tức giận nhìn Huyền Dương.
Nhưng hẳn lại nhìn thấy Huyền Dương vẻ mặt nghiêm lại lắc đầu với hẳn.
Định Võ đành tra kiếm vào vỏ, nhưng trong mắt lại tràn đầy vẻ bất đắc dĩ và thù hận.
"Tuy nhiên, hắn hiển nhiên không dám làm trái lệnh, chỉ có thể lựa chọn rút lui.
"Huyền Dương đại nhân, kẻ này rất xảo quyệt, hẳn cố tình tới quấy rối Đại hội, tôi đề nghị phải tiêu diệt hắn!"
Nam Vực Vương đứng dậy, chỉ vào người đàn ông mặc áo choàng và lớn giọng hét lên.
"Quấy rối? Tôi quấy rối lúc nào?"
người đàn ông mặc áo choàng cười khẩy.
"Như vậy còn không phải làm loạn sao? Trong điện thoại không có gì, nhưng cậu lại nói trong đó có chứng cứ nhảm nhí gì đó? Không phải đang quấy rối thì là cái gì?" Nam Vực Vương hừ lạnh một tiếng.
"Làm sao ông biết trong đó không có chứng cứ?"
"Tôi... vậy cậu chứng minh đi?"
"Tôi không thể chứng minh điều đó, nhưng tôi đã chứng minh được lương tâm cần rứt của một số người trong Đại hội."
Người mặc áo choàng cười đáp.
"Cậu......."
Nam Vực Vương không nói nên lời.
“Được rồi”.
Huyền Dương dừng cuộc cãi vã giữa hai người, rồi nhìn chằm chằm vào người đàn ông mặc áo choảng.
Ông ta đã hiểu rằng dù người này là ai thì anh ta tới đây cũng chỉ nhăm mục đích khiến hội nghị không thể giải đấu đại hội diễn ra suôn sẻ.
Đã như vậy thì ông ta cũng không cần lịch sự nữa.
"Đạo hữu, tôi không biết cậu vì sao lại tới đây, nhưng hiện tại Đại hội không chào đón cậu. Tôi hy vọng cậu có thể tự mình rời đi, nếu không, chúng tôi sẽ dùng biện pháp cưỡng chế."
Huyền Dương nhẹ nhàng nói.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy? Đại hội định đuổi người sao?"
Người mặc áo choàng cười đáp.
"Cậu... đúng là miệng lưỡi lắt léo!”
“Tôi nghĩ hội nghị này không cần tổ chức tiếp nữa."
Người mặc áo choàng lắc đầu, mặt không cảm xúc nói: "Rốt cuộc ngay cả quyền bình đẳng cơ bản nhất các người cũng không duy trì được, sao có thể tự xưng mình là hiện thân của công lý?"