Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 720



Trong phòng bao khách sạn. 

Một người đàn ông vóc dáng hơi đậm nhanh chân bước vào. 

Trong phòng bao có hai người đang ngồi, chính là gia chủ nhà họ Mạnh và gia chủ nhà họ Kiều. 

Hai người đang uống trà, xung quanh toàn là vệ sĩ. 

Hai người chẳng nói chẳng rằng, hơn nữa sắc mặt cũng rất khó coi. 

Không khí xung quanh vô cùng kỳ quái. 

Người đàn ông đậm người bước tới bên cạnh gia chủ nhà họ Mạnh, nhỏ giọng nói mấy câu. 

Sắc mặt ông ta càng sa sầm hơn, bàn tay đang cầm chén trà không khỏi run rẩy. 

"Tôi biết rồi, ra ngoài đi". 

"Vâng, gia chủ", người kia khẽ gật đầu, rồi rời khỏi phòng bao. 

"Sao vậy?", gia chủ Kiều ngồi ở đối diện uống một ngụm trà, bình thản hỏi. 

"Không có gì, chỉ là không ngờ thủ đoạn của thần y Lâm này lại ghê gớm như vậy, cắt đứt luôn thuốc của ông ba nhà họ Đoàn. Bây giờ người nhà họ Đoàn đang đi xin thuốc khắp nơi, từ bệnh nhân đến nhà máy đều không lấy được thuốc, còn tìm đến tận nhà họ Mạnh tôi. Người của tôi vừa nhận được tin, e là ông ba nhà họ Đoàn không cầm cự được qua tối nay", gia chủ Mạnh bình thản đáp. 

"Vậy sao? Thế thì phiền phức rồi", ánh mắt của gia chủ nhà họ Kiều đanh lại, nói: "Ông ba nhà họ Đoàn là anh em ruột thịt của gia chủ Đoàn, nhà họ Đoàn sẽ không vì thế gia Tư Mã mà để mặc ông ba Đoàn chết đâu, e là nhà họ Đoàn sẽ có hành động, chúng ta phải để ý chút". 

"Gia chủ Kiều, ông định thế nào?". 

"Chúng ta đừng hành động khinh suất, để xem Tư Mã Tàng lựa chọn thế nào. Ông ta đã lấy Kim Huyết Hổ Tú ra, thì chắc chắn là muốn tiêu diệt bằng được Dương Hoa. Nhưng nếu nhà họ Đoàn thu tay vào lúc này, thì chúng ta nên lựa chọn thế nào? Tiếp tục cùng Tư Mã Tàng đấu với Dương Hoa? Dương Hoa có thể đối phó với nhà họ Đoàn, nó có thể dễ chọc vào sao?", gia chủ Mạnh nghiêm túc nói. 

Gia chủ Kiều nặng nề gật đầu, không nói gì. 

Dương Hoa đã thể hiện thực lực của nó, đương nhiên người đứng đầu hai gia tộc phải suy xét kĩ càng. 

Tuy bọn họ có mối quan hệ thân thiết với thế gia Tư Mã, nhưng đứng trước lợi ích, thì suy nghĩ của mọi người sẽ khác. Một Kim Huyết Hổ Tú vẫn chưa trói buộc được những người này. 

"Xem quyết định của Tư Mã Tàng đi, tôi nghĩ chắc là lúc này ông ta cũng đã nhận được tin của nhà họ Đoàn rồi", gia chủ Kiều hít sâu một hơi nói. 

Đúng lúc này, lại một ông lão mặc đồ quản gia bước vào. 

Gia chủ Kiều hơi sửng sốt. 

Đây là quản gia của nhà họ Kiều, theo lý mà nói, thì ông ta đang ở nhà mới phải, chạy đến đây làm gì chứ? 

"Có chuyện gì vậy?", gia chủ Kiều trầm giọng hỏi. 

Quản gia không trả lời, mà nhìn ra ngoài cửa, sau đó vẫy tay: "Vào đi". 

Từng người ăn mặc chỉnh tề, nhưng cúi đầu ủ rũ bước vào. 

Bọn họ có nam có nữ, có già có trẻ, quần áo đều mới tinh, ai nấy nhìn rất sạch sẽ, nhưng vẻ mặt lại cực kỳ cổ quái. 

Gia chủ Kiều kinh ngạc nhìn những người này với ánh mắt không thể tin được. 

"Bọn họ là ai vậy?", gia chủ Mạnh khó hiểu hỏi. 

"Tai mắt tôi phái tới Dương Hoa", gia chủ Kiều hoàn hồn, khàn giọng đáp. 

Hơi thở của gia chủ Mạnh bỗng nghẹn lại. 

"Sao mọi người lại trở về? Ai cho các người về?", gia chủ Kiều trầm giọng hỏi. 

"Ông chủ, không phải chúng tôi muốn về… mà là… mà là có người đưa chúng tôi về", người đàn ông dẫn đầu dè dặt đáp. 

"Có người đưa các cậu về?", gia chủ Kiều sửng sốt: "Là ai vậy?". 

"Là… là người của tập đoàn Dương Hoa…", người kia cẩn thận đáp. 

"Cái gì?", gia chủ Kiều đứng phắt dậy. 

Bàn tay cầm chén trà của gia chủ Mạnh không khỏi run rẩy, ngẩng phắt đầu lên, nhìn gia chủ Kiều với ánh mắt khó tin. 

"Chuyện này là sao? Đang yên đang lành, tại sao tập đoàn Dương Hoa lại đưa các cậu về?", gia chủ Kiều vội hỏi. 

"Ông chủ, bọn họ không chỉ đưa chúng tôi về, mà còn lôi chúng tôi đi mua mỗi người một bộ quần áo mới, tắm rửa sạch sẽ, đi mát xa, rồi mới đưa chúng tôi về", người kia nói. 

Gia chủ Kiều ngây ra. 

Đưa về là được rồi, còn làm những chuyện đó làm gì chứ? 

Đúng lúc này, lại một nhóm người tiến vào. 

Tất cả mọi người trong phòng đều đổ dồn mắt về phía bọn họ. 

Giống với nhóm người trước đó, những người này cũng mặc quần áo mới tinh, khuôn mặt sạch sẽ… 

Gia chủ Mạnh lập tức mở to hai mắt. 

"Đây… đây là…", gia chủ Kiều há miệng. 

"Những người này là tai mắt tôi phái đến Dương Hoa", gia chủ Mạnh hít sâu một hơi, khàn giọng đáp: "Rõ ràng đây là Chủ tịch Lâm ra oai phủ đầu với chúng ta mà". 

"Ra oai phủ đầu?". 

"Ông còn chưa hiểu sao? Người ta không động đến người của chúng ta, chỉ tiếp đãi rượu thịt, rồi lại cưỡng chế đưa về. Cậu ta đang cảnh cáo chúng ta, lần này thì có thể tha, thậm chí tiếp đãi tử tế, nhưng lần sau sẽ thế nào… thì không biết…", gia chủ Mạnh bình thản nói. 

Gia chủ Kiều đanh mắt lại, không nói gì. 

Hai người lại rơi vào trầm mặc. 

Bọn họ không thể ngờ được thần y Lâm lại có thể quét sạch tai mắt của bọn họ trong thời gian ngắn như vậy. 

Rè rè… rè rè… 

Đúng lúc này, điện thoại của gia chủ Kiều ở trên bàn rung lên. 

Ông ta nhìn hiển thị cuộc gọi, liền cầm ngay lên nghe. 

"Có chuyện gì vậy?", gia chủ Kiều trầm giọng hỏi. 

Tất cả mọi người lập tức trở nên yên lặng, đồng loạt quay sang nhìn gia chủ Kiều. 

Một lát sau, ánh mắt của ông ta bỗng thay đổi… 

Khuôn mặt vốn nghiêm nghị trở nên vô cùng kinh hãi, ngạc nhiên, cuối cùng là tràn ngập sợ hãi. 

Dường như ông ta vừa nghe được chuyện gì đó không thể tin nổi… 

Ông ta khó nhọc đặt điện thoại xuống, ngã ngồi trên ghế, không nói lời nào. 

Sắc mặt của gia chủ Mạnh ở bên cạnh trở nên lạnh lùng, cắn răng hỏi: "Gia chủ Kiều, lại xảy ra chuyện gì vậy?". 

"Tôi vừa nhận được tin, tai mắt của Tư Mã Tàng… cũng bị đưa về Yên Kinh rồi". 

"Xem ra thủ đoạn của thần y Lâm ghê gớm hơn tưởng tượng của chúng ta nhiều… Nhưng nếu chỉ như vậy, thì sao ông lại có vẻ mặt như vậy?", gia chủ Mạnh nghi hoặc hỏi. 

"Tai mắt của Tư Mã Tàng… không được đưa tới trước mặt ông ta…" 

"Vậy thì đưa đi đâu?". 

"Bệnh viện", gia chủ Kiều khàn giọng đáp. 

Gia chủ Mạnh run bắn lên, suýt nữa thì ngã lăn ra đất. 

Ông ta vội vàng vịn lấy bàn, đờ đẫn nhìn gia chủ Kiều, thì thào nói: "Bọn họ… bị sao vậy?". 

"Tay chân bị phế, liệt toàn bộ…", gia chủ Kiều nhỏ giọng đáp. 

Gia chủ Mạnh tái mặt, ngã ngồi xuống ghế, trong đôi mắt chỉ còn lại sự sợ hãi vô tận.