Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 721



Két. 

Chiếc Porsche của Lâm Chính dừng ở ven đường. 

Anh xuống xe rồi sải bước tiến vào y quán mới mở ở ven đường. 

Lạc Thiên mặc quần áo trắng đang đứng trước quầy bốc thuốc, thấy Lâm Chính bước vào liền sáng mắt lên. 

"Lâm Chính, anh đến đấy à?", Lạc Thiên vội vàng đặt dược liệu trong tay xuống, lau tay rồi chạy bước nhỏ tới. 

"Chẳng phải cô đang học ở học viện Huyền Y Phái sao? Sao lại chạy ra ngoài mở y quán thế?", Lâm Chính cười hỏi. 

"Mở y quán vẫn luôn là ước mơ của tôi, tôi học tập ở Huyền Y Phái cũng đã được một thời gian, nên muốn vận dụng những gì đã học, vừa khéo y quán trước kia đã đóng cửa, ông tôi lại cho ít tiền, nên tôi liền mở y quán", Lạc Thiên mỉm cười đáp. 

"Sao thế? Ông cô còn giúp cô mở y quán cơ à? Đúng là chuyện lạ", Lâm Chính vô cùng bất ngờ. 

"Còn không phải là vì anh sao?", Lạc Thiên trừng mắt nhìn anh. 

"Liên quan gì đến tôi chứ?". 

"Anh còn giả ngu? Anh không biết hiện giờ danh tiếng của anh đã vang khắp Hoa Quốc sao? Uy danh của anh đã vượt ông tôi từ lâu, lại thêm những chuyện xảy ra ở Sùng Tông Giáo, bây giờ ông tôi dám đối đầu với anh chắc? Anh không tìm đến sinh sự với ông tôi là ông ấy đã cảm tạ trời đất rồi, bây giờ ông tôi chỉ mong tôi… tôi… Ừm… Tóm lại bây giờ ông tôi đã không còn ý định làm khó tôi nữa, mà còn ủng hộ hết mình. Anh chỉ cần biết những chuyện này đều là công lao của anh là được rồi, ngoài ra đừng hỏi nhiều", Lạc Thiên ấp úng một chút, khuôn mặt xinh đẹp hơi ửng hồng, sau đó nói mấy câu không đầu không đuôi. 

Lâm Chính nghệt mặt ra, hoàn toàn không hiểu Lạc Thiên đang nói gì. 

Đúng lúc này, cửa lại bị đẩy ra, Tô Nhu mặc đồ công sở bước vào. 

"Lâm Chính, anh cũng ở đây à?", Tô Nhu vô cùng ngạc nhiên. 

"Tiểu Nhu, em xuất viện rồi à?", Lâm Chính tò mò hỏi. 

"Em vốn dĩ cũng không bị gì nghiêm trọng, nghe nói Tiểu Thiên lại mở y quán, nên xuất viện đến xem thế nào. Sao vậy? Anh định đi làm ở chỗ Tiểu Thiên sao?", Tô Nhu hỏi. 

"Anh vẫn chưa có ý định này". 

"Nếu Lâm Chính có thể đến làm ở chỗ mình thì tốt quá", Lạc Thiên cười nói với Lâm Chính đầy sâu xa. 

Lâm Chính không tỏ thái độ gì, hỏi Tô Nhu: "Bác cả sao rồi?". 

"Tình hình của bác cả đã tạm thời ổn định, nếu không nhờ có anh thì chỉ e bác cả khó thoát được kiếp nạn này", Tô Nhu không khỏi nói. 

"Muốn cảm ơn thì cảm ơn Tô Dư ấy, nếu không nhờ chị ta thì chắc là bác cả đã chết rồi", Lâm Chính bình thản nói. 

Tô Nhu ngẩn ra, không nói gì. 

Đúng vậy, lần này người nhà họ Tô đã bị Lâm Chính vả cho sưng mặt. 

Qua bài học lần này, chắc là người nhà họ Tô cũng không dám khinh thường cậu con rể này nữa nhỉ? 

Ít nhất thì Lưu Mãn San cũng nên khách sáo một chút. 

"Chuyện lần này coi như dượng đã sai, nhưng y thuật của anh tốt như vậy, vẫn nên nhanh chóng thi lấy cái chứng chỉ đi, đúng lúc có Lạc Thiên đây, ngành này cậu ấy biết khá rõ. Nếu lấy được chứng chỉ, thì anh cũng mở một phòng khám như Tiểu Thiên. Với y thuật của anh thì chắc chắn sẽ có thành tựu, đến lúc đó xem còn ai khinh thường anh nữa nào?", Tô Nhu nói. 

Lâm Chính lắc đầu, mỉm cười đáp: "Được, lúc nào rảnh anh sẽ thi lấy chứng chỉ". 

"Lúc nào rảnh? Bây giờ anh bận lắm sao? Dạo này anh làm gì vậy?". 

"Không làm gì cả…" 

"Bây giờ anh ở đâu?". 

"Thuê phòng ở ngoài…" 

"Tức là dạo này anh không làm gì cả, suốt ngày ăn không ngồi rồi?", Tô Nhu lại nhíu mày. 

Cô sợ nhất là Lâm Chính lại trở lại như trước đây, cả ngày ru rú ở nhà, không làm cái gì, chỉ ăn chờ chết. 

"Việc này…" 

Lâm Chính không biết nên giải thích thế nào. 

Lạc Thiên ở bên cạnh lập tức phì cười: "Ôi dào, Tiểu Nhu, cậu đừng lo, thực ra chồng cậu giỏi lắm đấy. Dạo này anh ấy chuyên tâm nghiên cứu y thuật, ôn tập tài liệu, chuẩn bị thi lấy chứng chỉ, đương nhiên là rất bận rồi". 

"Vậy sao? Thế mà anh ấy còn nói lúc nào rảnh sẽ đi thi", Tô Nhu khó hiểu nói. 

"Việc này… tóm lại cậu đừng lo, thời gian này Lâm Chính sẽ đến giúp đỡ ở phòng khám của mình, mình giúp cậu trông chừng anh ấy, đảm bảo anh ấy sẽ không lười biếng", Lạc Thiên cười nói. 

"Có cậu thì mình yên tâm rồi, dạo này công ty đã đi vào quỹ đạo, mình cũng đang nghĩ đến việc dọn ra ngoài, cũng không cần bận như trước kia nữa". 

"Vậy thì tốt". 

"Đúng rồi Lâm Chính, hai ngày nay anh đừng xuất hiện ở công ty, lần trước anh cãi lời mẹ, bây giờ mẹ rất tức giận, nếu để mẹ nhìn thấy thì anh lại bị ăn mắng cho mà xem. Chờ mấy ngày nữa cho mẹ nguôi giận thì anh hãy về". 

"Ừ…" 

Tô Nhu ở lại nói chuyện với Lạc Thiên một lát, rồi trở về công ty. 

Lâm Chính cũng không ở lại lâu, anh xem thời gian, rồi lên xe, lái tới một quán trà ven sông ở phía Nam Giang Thành. 

Lúc này, trên tầng cao nhất của quán trà, một ông lão mặc Đường trang đang chắp tay sau lưng, nhìn xuống dòng sông, khuôn mặt đầy vẻ lo âu. 

Phía sau ông ta có mấy người đang ngồi. 

Ai nấy ăn mặc xa hoa, thân phận cao quý. 

"Hạ Quốc Hải, sao thần y Lâm vẫn còn chưa tới?", đúng lúc này, một ông lão để chòm râu dê mở mắt ra, bình thản hỏi. 

"Tôi cũng không biết nữa, chờ thêm đi", Hạ Quốc Hải thở dài đáp. 

"Một thằng oắt đáng tuổi cháu, có chút thành tựu mà đã tự đại như vậy sao? Không những bắt chúng ta đến Giang Thành gặp cậu ta, mà còn bắt bao nhiêu người phải chờ đợi". 

"Thanh niên bây giờ đúng là chẳng có tý lễ nghĩa nào cả". 

"Trẻ tuổi ngông cuồng cũng chẳng sao, nhưng mong là đừng mắt cao hơn đầu, không coi ai ra gì! Nếu vậy thì chỉ có chịu thiệt thôi!". 

Mấy gia chủ và ông chủ bình thản nói, dường như đang nói chuyện, dường như đang châm chọc, lại dường như nói cho Hạ Quốc Hải nghe. 

Hạ Quốc Hải quay lưng về phía bọn họ, sắc mặt lạnh tanh. 

Đúng lúc này, một nhân viên phục vụ nhanh chân bước vào. 

"Ông chủ Hạ, thần y Lâm  đến rồi". 

Hạ Quốc Hải quay phắt người lại, thấy một thanh niên mặc trang phục thoải mái đang đi từ phía cầu thang tới. 

Những người đang uống trà hút thuốc bên này cũng đều ngoảnh sang nhìn. 

"Đây chính là thần y Lâm sao?". 

"Nhìn cũng tầm tuổi như cháu tôi". 

Mấy người châu đầu bình luận, nhưng không hề có ý đứng dậy đón tiếp, mà nhìn Lâm Chính với vẻ mặt cao ngạo. 

"Thần y Lâm!", Hạ Quốc Hải bước tới, mỉm cười chào đón anh. 

Lâm Chính quan sát Hạ Quốc Hải một lát, khẽ gật đầu: "Khí sắc của ông không tệ, xem ra ông hấp thu thuốc rất tốt". 

"Ha ha, nếu không nhờ linh đan diệu dược của thần y Lâm, thì sao tôi có được sức khỏe như thế này chứ? Thần y Lâm, trước kia cậu từng cứu tôi một lần, lần này thuốc tăng thọ của cậu lại giúp tôi sống thêm 10 năm. Cậu đúng là quý nhân của tôi, ha ha ha…", Hạ Quốc Hải cười lớn. 

"Những lời khách sáo thì miễn đi, chẳng phải ông nói có người muốn gặp tôi sao? Người đâu?", Lâm Chính hỏi. 

"À, thần y Lâm, mấy vị ở đây chính là mấy đại diện đến từ Yên Kinh. Đây là ông Khâu Qua, đây là gia chủ Viên Khải, đây là…" 

Hạ Quốc Hải giới thiệu từng người một. 

Lâm Chính ngoảnh sang nhìn, những người này cũng đang đánh giá anh. Có người khẽ gật đầu tỏ ý chào hỏi, có người không nói một lời, chỉ ngồi nhìn. 

"Cậu chính là thần y Lâm sao?", đúng lúc này, ông lão tên Khâu Qua kia hơi ngẩng đầu lên, bình thản hỏi. 

"Phải", Lâm Chính gật đầu. 

"Tôi là Chủ tịch của tập đoàn Khâu Thị, tôi cho cậu một tỷ tệ, cậu cho tôi một viên thuốc tăng thọ, thế nào?", Khâu Qua bình thản nói. 

"Muốn lấy thuốc thì phải làm theo quy tắc của tôi, lập tức tuyên chiến với thế gia Tư Mã, thì sẽ có một viên", Lâm Chính đáp. 

"Hai tỷ tệ", Khâu Qua lại hét. 

Tất cả mọi người quay sang nhìn ông ta. 

Nhưng Lâm Chính lắc đầu, vẫn không đồng ý. 

Khâu Qua sa sầm mặt. 

"Thần y Lâm, cậu đừng quá đáng!".