Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 807



Tống Kinh thất thần rời khỏi công ty Dương Hoa. 

Ông ta không ngờ công ty bắt đầu từ lĩnh vực dược phẩm này lại có thủ đoạn và… năng lực như vậy. 

“Cậu ta lấy đâu ra nhiều chuyện mờ ám và bằng chứng như vậy chứ?” 

Tống Kinh đờ đẫn, vừa đi về phía trước vừa thì thầm. 

Nội dung trong USB này thật sự quá bất ngờ. 

Lúc này, một chiếc xe Mercedes-Benz dừng trước mặt Tống Kinh, sau đó một cô gái mặc đồ công sở bước xuống. 

Cô ta tháo kính râm xuống, nở nụ cười quyến rũ với Tống Kinh: “Xin chào đạo diễn Tống!” 

“Cô là?” Tống Kinh khẽ rùng mình, hỏi. 

“Tôi là Phùng Tiểu Thiến, quản lý của anh Phạm Lạc. Không biết tối nay ông có rảnh không? Anh Phạm Lạc đã bao khu VIP của khách sạn Lâm Giang, mời ông đến sự tiệc, mong ông nể mặt!” Phùng Tiểu Thiến mỉm cười nói. 

“Dự tiệc?” Tống Kinh nhíu mày: “Cậu ta gây chuyện lớn đến nước này rồi mà vẫn còn tâm trạng mở tiệc chơi bời sao? Hừ, đúng là hết thuốc chữa!” 

“Đạo diễn Tống hiểu lầm rồi, anh Phạm mở tiệc không phải để chơi bời, mà là muốn thương lượng với ông chuyện bộ phim!” 

“Phim?” Tống Kinh sững sờ. 

“Đúng vậy, anh Phạm định lập một hạng mục mới, anh ấy đã bắt đầu kêu gọi đầu tư rồi, hơn nữa anh ấy sẽ tự đóng vai chính. Kinh phí và diễn viên đều đã có, nhưng lại thiếu một vị đạo diễn giỏi, cho nên anh ấy muốn mời ông làm đạo diễn cho bộ phim mới này. Anh Phạm mời ông đến khách sạn Lâm Giang để bàn bạc chi tiết về vấn đề này, ông thấy thế nào?” 

Tống Kinh cúi đầu suy nghĩ. 

Ông ta không ngờ dã tâm của Phạm Lạc lại lớn như vậy. 

Hơn nữa, lập dự án phim mới vào thời điểm then chốt này rõ ràng là muốn hút máu của Chủ tịch Lâm. 

Phạm Lạc muốn lợi dụng sức hot của Chủ tịch Lâm để đẩy sự nổi tiếng của bộ phim mới. Nếu lợi dụng chuyện này để quảng cáo cho bộ phim thì chắc chắn sẽ đỡ được hàng trăm triệu tiền quảng cáo. 

Đây đúng là bánh bao máu người! 

Tống Kinh khịt mũi nói: “Bây giờ cậu ta đang vướng lùm xùm nhiều chuyện! Vậy mà vẫn còn tâm trí đi kêu gọi tài trợ sao? Lúc này ai dám đứng ra tài trợ cho cậu ta? Cậu ta có thể lôi kéo được ai chứ?” 

“Tài trợ một tỷ tệ là điều không thể, dù sao không phải ai cũng giàu có và quyền lực như Tập đoàn Dương Hoa, nhưng lấy được ba bốn trăm triệu tệ thì không thành vấn đề!” Phùng Tiểu Thiến cười nói. 

“Lấy? Lấy ở đâu ra?” 

“Đương nhiên là từ Dương Hoa!” Phùng Tiểu Thiến mỉm cười thần bí. 

“Dương Hoa?” 

Tống Kinh hít một hơi thật sâu. 

“Đạo diễn Tống, nói ở đây không rõ ràng, mời ông lên xe, chúng ta sẽ bàn bạc chi tiết ở buổi tiệc!” Phùng Tiểu Thiến nói. 

Tống Kinh do dự một lúc, sau đó thở phào một hơi, khẽ gật đầu rồi bước lên xe. 

… 

Những lời bàn tán trên mạng vẫn tiếp tục nổ ra. 

Danh tiếng của Tập đoàn Dương Hoa cũng vì chuyện này mà bị hủy hoại. 

Một số người còn thêm dầu vào lửa, trên mạng đã có người bắt đầu công kích vấn đề chất lượng thuốc của Tập đoàn Dương Hoa, nói Tập đoàn Dương Hoa chỉ là một nhà máy thâm độc chỉ biết đến tiền. 

Điều này giáng một đòn mạnh mẽ vào Tập đoàn Dương Hoa. 

Nhưng Lâm Chính không hề lo lắng vì điều đó. 

Bởi vì anh tin rằng dư luận lúc này càng gay gắt thì đòn phản công sau này sẽ càng kịch liệt hơn. 

Người đang đắc ý lúc này sẽ chết thảm hại hơn. 

Reng reng reng… 

Điện thoại trên bàn đột nhiên rung lên. 

Lân Chính nhìn tên người gọi, là Tô Dư, lập tức nhấc máy. 

“Tô Dư, sao thế?” 

“Lâm Chính, anh đang ở đâu?” giọng nói mệt mỏi của Tô Dư từ đầu bên kia truyền đến. 

“Tôi… tôi đang ở y quán của Lạc Thiên… Có chuyện gì vậy?” 

“Anh có thể đến trường của em không? Em… em muốn ăn cơm cùng anh…” Tô Dư mệt mỏi nói. 

“Được, cô đợi tôi ở trường, tôi sẽ đến ngay!” Lâm Chính gật đầu, lập tức đứng dậy xuống lầu. 

“Chủ tịch Lâm, cậu định đi đâu vậy?” vừa ra khỏi phòng làm việc, Mã Hải đã hỏi. 

“Sắp xếp xe cho tôi, tôi ra ngoài một lát!” 

“Âm thầm đi sao?” 

“Ừ, càng kín đáo càng tốt”. 

“Chuyện này… Chủ tịch Lâm, lần trước chiếc xe kia đã đưa tới cửa hàng 4S để sửa chữa rồi, bây giờ trong gara chỉ còn chiếc xe Maserati thôi, hay là… cậu gọi xe đi đi!” 

“Thôi, đi xe đó cũng được…” 

Lâm Chính lười gọi xe, như thế sẽ rất lãng phí thời gian, chưa kể thời điểm cuối năm cũng rất khó gọi xe, đợi đến trường của Tô Dư e rằng đã là nửa đêm. 

Lúc Lâm Chính vội vàng đến trường của Tô Dư thì trời cũng đã khá tối. 

Anh đỗ xe bên cạnh khuôn viên rồi bước vào trong. 

Châm điếu thuốc, đợi ở dưới ký túc xá nữa. 

Một lúc sau, Tô Dư uể oải bước xuống với khuôn mặt tái nhợt. 

“Tô Dư, sao vậy?” Lâm Chính dập đầu mẩu thuốc lá, nghi hoặc hỏi. 

Tô Dư nhìn anh, lắc đầu nhỏ giọng nói: “Lâm Chính, chúng ta đi uống rượu đi!” 

“Uống rượu? Chẳng phải nói là đi ăn cơm sao?” 

“Cứ đi là được rồi!” 

Tô Dư nắm lấy cổ tay Lâm Chính, vội vã kéo anh ra ngoài. 

Lâm Chính kinh ngạc. 

Tô Dư sao thế?