"Cậu làm cái gì vậy? Cậu lấy đâu ra những thứ này?", Tô Nhu đứng bật dậy, nhìn Cao Lam với ánh mắt kinh ngạc và giận dữ.
"Chuyện này thì em không cần hỏi nhiều. Tiểu Nhu, tuy em không thừa nhận, nhưng anh biết người em thích chắc chắn là Chủ tịch Lâm, đây đã không còn là bí mật ở Giang Thành nữa. Chưa kể công ty của em và tập đoàn Dương Hoa cũng có mối quan hệ hợp tác khăng khít. Chủ tịch Lâm cũng từng công khai giúp đỡ em trong nhiều dịp, em tưởng anh không biết mối quan hệ giữa hai người sao?", Cao Lam lạnh lùng nói.
Sắc mặt Tô Nhu trắng bệch, đôi mắt mở to.
"Cao Lam, cậu hiểu lầm rồi, tôi và Chủ tịch Lâm thực sự không có gì cả", Tô Nhu cuống lên nói.
"Vậy tức là… dù anh có giao những chứng cứ đủ để khiến Dương Hoa và thần y Lâm thân bại danh liệt này cho tòa án thì cũng không sao hả?", Cao Lam nheo mắt hỏi.
Cơ thể Tô Nhu khẽ run rẩy.
Còn Lâm Chính thì vội vàng bước tới, nhìn màn hình máy tính.
"Sao nào? Đồ ngốc như anh thì xem có hiểu không vậy?", Cao Lam cười khinh bỉ.
"Hiểu một chút, trong này nói tập đoàn Dương Hoa bị nghi ngờ trốn thuế, làm giả sổ sách. Những chuyện này đều là giả, nếu Dương Hoa đối chất với các anh, thì các anh phải làm sao đây?", Lâm Chính hỏi.
"Ngu ngốc, có lúc giả chính là thật, thật cũng chính là giả, mấy thứ như sổ sách tài vụ, chẳng phải giở chút thủ đoạn là xong sao?", Cao Lam nheo mắt cười nói.
"Xem ra nội bộ Dương Hoa có người của các anh rồi, hơn nữa còn làm ở Phòng tài vụ", Lâm Chính khàn giọng nói, ánh mắt vô cùng lạnh lùng.
Rốt cuộc tên Cao Lam này có thủ đoạn gì mà có thể cài người vào nội bộ Dương Hoa nhỉ? Lại còn là Phòng tài vụ…
Không hiểu Mã Hải làm ăn kiểu gì nữa?
Sắc mặt Lâm Chính âm trầm, không nói lời nào.
"Cậu muốn thế nào?", Tô Nhu trầm giọng quát.
"Xem ra tôi đoán đúng rồi, cậu quả thực nhìn trúng thằng trai bao thần y Lâm kia", Cao Lam lạnh lùng hừ một tiếng.
"Chủ tịch Lâm từng giúp tôi nhiều lần như vậy, tôi bảo vệ anh ấy cũng là điều nên làm".
"Hừ, được thôi, cậu nói thế nào cũng được", Cao Lam lắc đầu.
"Cao Lam, đưa những thứ này cho tôi, sau này chúng ta vẫn là bạn học".
"Bạn học? Tôi không có hứng thú làm bạn học với cậu, tôi chỉ muốn làm người đàn ông của cậu thôi", Cao Lam nheo mắt cười nói: "Nếu cậu đồng ý làm bạn gái tôi, đồng ý đi hẹn hò uống rượu với tôi, thì tôi có thể suy nghĩ đến việc giao chiếc máy tính này cho cậu".
"Cậu… Cao Lam! Cậu đừng ức hiếp người quá đáng! Cậu tưởng tôi không biết cậu có ý đồ gì sao?", khuôn mặt Tô Nhu đỏ bừng vì tức giận.
"Nếu cậu đã biết thì tôi cũng không che giấu nữa! Tô Nhu, nếu cậu đồng ý lên giường với tôi, đừng nói là chiếc máy tính này, tôi thậm chí có thể mượn thế lực của nhà họ Cao để giúp thần y Lâm đối phó với những kẻ đối đầu anh ta, thế nào?", Cao Lam mỉm cười nói.
Lúc này anh ta cũng định trở mặt luôn rồi.
Anh ta không còn thời gian để dây dưa ở Giang Thành nữa, nếu Tô Nhu không đồng ý thì anh ta sẽ cưỡng ép cô.
Tô Nhu nghe thấy thế đương nhiên là nổi giận, cơ thể run lên bần bật, khuôn mặt đỏ bừng, chỉ tay vào Cao Lam, kích động nói: "Cao Lam, cậu… không ngờ cậu lại là người như vậy!".
"Tiểu Nhu, cậu cũng đừng trách tôi, tôi chỉ đơn thuần thích cậu, chứ không có suy nghĩ gì khác".
"Cậu…"
Tô Nhu tức đến nỗi không thốt nên lời.
Cuối cùng, cô chỉ ra cửa, tức giận nói: "Cút! Cậu cút ngay cho tôi".
"Cút? Tiểu Nhu, tôi mà ra khỏi cánh cửa này, thì Dương Hoa hết đường cứu, thần y Lâm của cậu cũng hết đường cứu. Thậm chí công ty Quốc tế Duyệt Nhan của cậu cũng sẽ gặp đả kích nặng nề, cậu chắc chắn muốn tôi cút sao?".
Tô Nhu nghe thấy thế thì hơi thở nghẹn lại, có chút không biết phải làm sao.
Tô Nhu có thể thuận lợi mở rộng công ty Quốc tế Duyệt Nhan không chỉ dựa vào sự cố gắng của cô, mà còn có sự giúp đỡ của Dương Hoa. Phải biết rằng, món tiền đầu tiên của cô là nhờ Dương Hoa giúp đỡ kiếm được. Hơn nữa Chủ tịch của Dương Hoa là thần y Lâm từng giúp cô rất nhiều lần, ân tình này Tô Nhu khắc ghi trong lòng.
Cho dù bên ngoài đồn thổi ầm ĩ, nói thần y Lâm nhìn trúng cô, nhưng cô không quan tâm điều này.
Bởi vì cô vẫn chưa ly hôn, trước khi ly hôn, cô không có bất cứ suy nghĩ gì tới chuyện nam nữ.
Tô Nhu do dự.
Cao Lam thấy thế, khóe môi không khỏi nhếch lên.
Anh ta biết chắc hẳn có thể hạ gục cô nàng này rồi.
"Cũng may ông đây còn có hậu chiêu, nếu không đúng là bó tay với con khốn này", Cao Lam cười thầm.
"Tôi không thể hiểu nổi yêu cầu của cậu, chúng ta… thương lượng tiếp đi", Tô Nhu suy nghĩ một lát, rồi đau khổ cúi đầu, khàn giọng đáp.
"Không vấn đề gì", Cao Lam mỉm cười nói.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính ở bên cạnh bỗng lên tiếng.
"Không cần thương lượng gì hết, lập tức dẫn người của anh cút ngay, đừng quấy rối Tiểu Nhu nữa".
"Lâm Chính, chỗ này không đến lượt thằng vô dụng như anh lên tiếng, biến sang một bên đi", Cao Lam nhíu mày nói.
"Người nên cút là anh!", Lâm Chính bước một bước, đứng trước mặt Cao Lam, lạnh lùng nhìn anh ta.
Anh cao hơn Cao Lam nửa cái đầu, đứng từ trên cao nhìn xuống anh ta chằm chằm, rất có uy thế.
Hơi thở Cao Lam như nghẹn lại, có chút không dám động đậy…